Trong phòng chỉ có Du Tiệp Ngạo đang nằm trên mặt đất, tay bịt chặt cần cổ đang chảy máu đầm đìa. Vết cắt cứa qua cuống họng, yết hầu anh lên xuống nhưng tạm thời không thể nói thành lời.
Anh nhìn Hoắc Vi Vũ, trong đôi mắt lộ rõ sự khủng hoảng còn đong đầy niềm yêu thương, tiếc nuối và không an lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Du Tiệp Ngạo, Hoắc Vi Vũ như vừa bị đẩy xuống vực sâu không đáy. Hai chân nhũn ra, cô quỳ sụp xuống trước mặt anh, đầu óc tê rần và trống rỗng.
Cô ấn chặt lên bàn tay đang bịt miệng vết thương trên cổ của Du Tiệp Ngạo, đôi tay run lẩy bẩy liên hồi. Cô biết động tác này chẳng hề có tác dụng gì, nước mắt chan chứa trên mi, cảm xúc bấp bênh trên đà sụp đổ.
"Anh ơi, anh đừng chết, anh không thể chết được." Cô nói như van lơn, đôi mắt đã đỏ hoe, đẫm nước mắt. Cô chỉ vừa chạm tay vào hạnh phúc, lẽ nào lại phải thấy người thân yêu ra đi ngay trước mắt mình ư…
Du Tiệp Ngạo nhìn cô đăm đăm, đôi lông mày nhíu chặt.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com