Rõ ràng cô đã khóa cửa rồi cơ mà.
"Sao anh vào được?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là…"
"Cô sang phòng tôi lấy quần áo cho tôi đi." Tô Bồi Ân ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ cười chế giễu.
Y lấy đâu ra khí thế mà ra lệnh cho cô không biết.
"Ngại quá giám đốc Tô ạ, tôi bỏ việc rồi, không phải cấp dưới của anh đâu. Sao tôi lại phải nghe lời anh chứ?"
"À, cũng được thôi, vậy thì tôi đành cố chịu mà ngủ ở đây với cô vậy." Tô Bồi Ân thản nhiên đi về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ sợ y làm thật bèn lăn xuống giường, cô nhìn y đầy phòng bị rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: "Được rồi, đưa thẻ phòng đây, tôi đi lấy quần áo cho. Anh có quần áo mặc thì phải về phòng ngay lập tức!"
Tô Bồi Ân nửa ngồi nửa nằm trên giường cô tự nhiên cứ như đó là giường mình, y đổi kênh tivi khác, khoan thai nói: "Thẻ phòng ở trong túi áo vest của tôi ấy, tự lấy đi. Áo ngủ tôi để trên giường, còn quần nhỏ thì trong túi kín ở vali."
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com