Hoắc Vi Vũ tỉnh lại, mở bừng mắt ra. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng trước lúc hôn mê. Cô hốt hoảng ngồi bật dậy, kiểm tra quần áo trên người mình theo bản năng. Quần áo còn nguyên vẹn trên người, cũng không còn dấu vết nào khác. Hoắc Vi Vũ thở phào một hơi, bước ra khỏi khoang thuyền.
Mấy chiếc xe bọc thép lao vọt tới, bao vây cả bến cảng.
Cố Hạo Đình bước xuống xe, lạnh lùng nhìn về phía cô, tỏa ra hơi rét căm căm như mùa đông tháng Chạp buốt giá.
"Lấy tôi làm trung tâm, tản ra một cây số." Hắn ra mệnh lệnh, sau đó sa sầm mặt đi về phía Hoắc Vi Vũ, nhảy lên thuyền.
Vừa mới nhìn thấy hắn, hai mắt Hoắc Vi Vũ đã cay sè, đỏ hoe, không biết do gió biển quá mạnh, hay là do cảm xúc đang trào dâng đầy ắp cõi lòng. Cô cứ nghĩ rằng cả đời này họ sẽ không còn được gặp lại nhau nữa. Bây giờ nhìn hắn thêm được chút nữa là cô thấy mãn nguyện rồi.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười.
Hắn đứng trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống, sắc mặt lạnh băng, sa sầm.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com