Mã Hạo Đông thấy đã chọc tức cô thì có hơi luống cuống. Lúc này anh ta mới thu lại vẻ bỡn cợt, nghiêm túc nói với Tiêu Vũ Thiên: "Thiên Thiên, chúng ta nói chuyện có được không?"
"Tôi không muốn gì với anh hết. Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!"
Tiêu Vũ Thiên không thèm quan tâm, mà đẩy anh ta ra ngoài. Cô đẩy mãi cho tới khi đuổi được Mã Hạo Đông ra cửa, thì đóng cửa "rầm" một cái.
Mã Hạo Đông xoay lại nhìn cửa phòng đóng chặt kín. Anh ta đập cửa: "Này! Thiên Thiên, em không thể cho anh một chút thời gian để nói chuyện đàng hoàng với em sao?"
"Không thể." Tiêu Vũ Thiên ở bên trong lớn tiếng trả lời, kiên quyết cự tuyệt.
Mã Hạo Đông bị nhốt ở ngoài không được vào nhà. Anh ta không cam lòng, bèn gọi với vào bên trong.
"Thiên Thiên, anh biết là năm đó anh đã làm chuyện có lỗi với em, là anh hồ đồ. Anh không phải là người."
"Chuyện sáu năm trước không ai muốn nó xảy ra cả. Tại sao em lại không chịu cho anh một cơ hội chứ?"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com