Lúc Cảnh Hi khởi động xe đạp điện, Tiểu Thiết Ngưu đứng phía sau cô, mắt nhìn cô chăm chú hỏi.
Mỗi lần cô muốn rời đi, cậu bé đều hỏi cô như vậy.
Không hiểu sao trong lòng Cảnh Hi lại thấy cảm động. Cô vươn tay xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, rồi cười nói: "Tất nhiên rồi! Cháu ở nhà đợi cô, có được không?"
"Dạ, mẹ không được bỏ Ngưu Ngưu nha!"
Từ trong ánh mắt của cậu bé, cô có thể thấy được cậu nhóc thiếu thốn tình thương của mẹ, cũng như thiếu cảm giác an toàn đến mức nào.
Cậu bé nghĩ cô là mẹ cậu, cho nên muốn dựa dẫm vào cô. Vì thế, Cảnh Hi không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của cậu bé.
"Được."
Cô đồng ý rồi vẫy tay rời đi.
Cô đã đi xa rồi, mà đôi mắt đen thâm thúy trong nhà vẫn luôn đuổi theo bóng hình của cô.
Không ai biết, người đàn ông tên Hắc Ngưu kia thật ra chính là Mặc Ngự Thiên. Ba năm trước, vì cứu bé Táo nên hắn đã rơi xuống vách núi Mãng.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com