Bé Nho nghiêm túc nhìn mặt mẹ rồi duỗi cánh tay mập mạp sờ vào mặt và miệng mẹ.
Cảnh Hi giả bộ cắn lấy cậu bé "à ừm, à ừm", chọc cậu bé cười khúc khích.
Chơi đùa một lúc, Cảnh Hi cầm lấy đồ chơi đã chuẩn bị cho bé, chọc bé nói chuyện: "Bé Nho, có muốn chơi không? Nếu muốn chơi thì gọi mẹ xem? Mẹ…"
Bé Nho giơ tay muốn lấy, nhưng vẫn không chịu mở miệng nói chuyện. Có lẽ bé chậm phát triển nên học nói muộn.
Đứa trẻ bình thường chỉ 8 đến 9 tháng là có thể gọi mẹ, nhưng Bé Nho vẫn chưa mở miệng gọi cha mẹ bao giờ.
Cảnh Hi và Hoắc Vân Thâm đều hiểu rõ tình trạng của con, tuy miệng nói không sốt ruột nhưng thật ra trong lòng vẫn rất lo lắng.
"Được rồi, không gọi thì thôi, đồ chơi của con này!"
Lúc Cảnh Hi chuẩn bị bỏ cuộc, lúc này, Bé Nho liền nói một tiếng: "M… mẹ…"
Cảnh Hi nghe có vẻ giống với tiếng "Mẹ" nên thấy hơi khó tin, cô động viên con: "Cục cưng, con vừa gọi mẹ phải không? Gọi thêm một tiếng nữa được không? Mau lên…"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com