"Qua đây nào bảo bối, đi giày vào, chúng ta về nhà."
Anh Bảo ngồi trên giường, Hứa Hi Ngôn giúp cô bé đi giày.
Cảnh Hoa Đạc vẫn luôn áy náy đối với lần mất tích này của Anh Bảo, hiền hòa nói: "Anh Bảo, cố ngoại bế con được không?"
Anh Bảo chu miệng nhỏ, nhìn một chút rồi lắc đầu: "Không nên để cố ngoại bế, cố ngoại là người già, xương cốt yếu rồi, bế Bảo Bảo dễ bị gãy."
"Ha ha... Đứa nhỏ này..."
Cảnh Hoa Đạc dở khóc dở cười, bình thường ông dạy bé các kiến thức thông thường liên quan đến y học, không ngờ bé con này lại nhớ kỹ!
"Con gái, ba ba bế con thì sao?" Diệp Tầm giang cánh tay, hỏi.
Nhóc con đáng yêu vẫn lắc đầu, đồng thời đưa ra lý do vô cùng đàng hoàng: "Thụ Diệp Đại Đại, chú đi ôm cô Tam Nghiên đi, cô chờ không nổi nữa rồi!"
"..."
Con nhóc này đang nói cái gì đấy?
Tuổi còn nhỏ mà đã học người lớn kéo tơ hồng linh tinh, như thế mà cũng được sao?
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com