Là tình địch của mommy cũng chính là tình địch của cô bé, cô bé không thể nào hòa thuận với kẻ địch được.
Hoắc Tam Nghiên thật sự đã bị cô bé đáng yêu trước mặt hấp dẫn, rất tò mò về thân phận của bé con. Cô đưa tay định ôm nhóc một cái: "Nhóc con, đến đây, để dì ngắm con xem nào!"
'Không được, cô là người xấu."
Khi Hoắc Tam Nghiên xoay người định cầm tay cô bé, Anh Bảo lui ra sau hai bước, vung đôi chân nhỏ ngắn bỏ chạy.
Sau lưng vang lên giọng của Hoắc Vân Thâm: "Bên ngoài có ai vậy? Chị đang nói chuyện với ai thế?"
Cô bé con đã chạy mất bóng dáng rồi, Hoắc Tam Nghiên bừng tỉnh lại, thật sự tưởng rằng ban nãy mình xuất hiện ảo giác.
Cô đóng cửa lại, buồn bực nói: "Có một đứa bé đến gõ cửa, chắc là tìm nhầm nhà rồi."
"Đứa bé như thế nào?"
Hoắc Vân Thâm di chuyển xe lăn, đi vào phòng khách hỏi.
"Một bé con chắc cao bằng băng ghế ấy, mặc bộ đồ màu đỏ, mặt núng nính, trông rất đáng yêu, cũng có lúm đồng tiền như em..."
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com