Rốt cuộc Hạ Lăng cũng bị anh ta chọc cười, cô khẽ nói: "Được."
Vương Đào lái chiếc Bugatti Veyron đưa cô về nhà.
Bức tường đỏ của khu biệt thự kéo dài dọc đường đi, từng ngọn đèn đường chiếu ánh sáng ấm áp, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Xe dừng lại trước cửa nhà, Vương Đào huýt sáo: "Ở đây tuyệt đấy. Bên cạnh là chỗ ở của Bùi Tử Hành à?"
Khi vừa lái vào, anh ta nhìn thấy trên biển số nhà bên cạnh có ghi chữ "Bùi".
Hạ Lăng không đáp mà chỉ khập khiễng xuống xe.
Vương Đào cũng vội vã bước xuống, đỡ cô đi mở cửa.
Cô mở cửa và đứng trong mảnh sân đầy dây thường xuân và hoa dạ hương nhìn anh ta: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, thôi không mời anh vào ngồi nữa." Vầng trăng lưỡi liềm treo cao, sao sáng điểm xuyết trên bầu trời, đã sắp nửa đêm, trai đơn gái chiếc ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn đừng nên để cho người ta ám chỉ mập mờ thì hơn.
Vương Đào chống tay lên tường và cười: "Tôi không phải hổ, không ăn thịt người đâu."
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com