webnovel

Tu Chân Liêu Thiên Quần

Tống Thư Hàng là một chàng trai có khuôn mặt hiền lành dễ gây thiện cảm, tính cách cũng vô cùng dễ chịu. Hắn là sinh viên khoa Kỹ thuật Cơ khí của Học viện Kỹ thuật Thiết kế và Chế tạo của Đại học Giang Nam. Một ngày, trong lúc hắn đang mơ hồ vì bị cảm thì có ID tên Hoàng Sơn Chân Quân mời hắn tham gia nhập vào group Nhóm Cửu Châu Số 1. Đoán có thể đây là một trong số mấy tên đã to đầu mà vẫn còn mơ mộng ở lớp mình nên Tống thư Hàng đồng ý. Khi tỉnh táo lại, hắn mở nhật ký chat của nhóm lên xem, phát hiện có vẻ mình đã lạc vào một nhóm yêu thích tiên hiệp. Các thành viên trong nhóm chat dùng đủ loại từ ngữ chuyên dụng trong tiểu thuyết tiên hiệp: Đạo hữu, động phủ, tu vi, tiền bối, chân quân, đại yêu khuyển? Hắn lại cũng rất thích tiểu thuyết tiên hiệp và mấy loại phim siêu nhân. Có lẽ tận sâu trong thâm tâm hắn vẫn còn rất nhiều kỳ vọng có một ngày nào đó, mấy nhân vật như siêu nhân, người ngoài hành tinh, hay thần tiên thật sự có thể xuất hiện trước mặt hắn chăng? Vì vậy Tống Thư Hàng cũng lựa trọn ở lại nhóm. Hắn đâu ngờ mình đã được thêm nhầm vào một nhóm đại lão tu tiên thực sự. Mọi sự âu cũng vì một chữ “duyên”.

Legend of the Paladin · Urban
Not enough ratings
2842 Chs

Chương 29: Chạy băng băng dưới ánh chiều tà, ấy là thanh xuân đã mất của tôi.

Editor: Nguyetmai

Thế nhưng lúc cuối khi thất bại mình toàn luyện bằng trực giác, không dựa theo đan phương làm từng bước một mà!

Thế cuối cùng mình thành công hay là thất bại đây?

Tống Thư Hàng xoa cằm nhìn chằm chằm nồi nước thuốc một hồi lâu.

Hay là, thử cái xem sao? Nói thế nào cũng là kết quả vất vả suốt hơn ba tiếng rưỡi cơ mà.

Do dự một lát, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm.

Sự chờ mong chứng thực 'thế giới tu chân' có tồn tại áp đảo nỗi sợ hãi đối với nước thuốc lai lịch không rõ ràng.

Cùng lắm thì vào bệnh viện rửa ruột thôi.

Đương nhiên, Tống Thư Hàng không phải là người lỗ mãng.

Hắn lấy điện thoại di động ra, mở giao diện gọi cho bạn cùng phòng Lâm Thổ Ba, chỉ cần có gì ngoài ý muốn thì hắn động ngón tay một cái là liên lạc với bạn được ngay.

Vốn định mở sẵn sốđiện thoại cấp cứu, thế nhưng hắn sợ mình không có sức để mà nói chuyện, gọi cho người ta lại nói không ra lời thì người nghe điện trực cấp cứu sẽ tưởng làđùa dai, ấy mới đúng là bi kịch. Cho nên gọi cho bạn cùng phòng thân thiết là tốt nhất, giả sử có gì không ổn, hắn chỉ cần gào lên thảm thiết là họ biết xảy ra chuyện rồi.

"Thử xem, một ngụm thôi… chắc là không chết người đâu ha?"

Tống Thư Hàng thầm nhủ.

Cuối cùng hắn lấy thìa xúc một miếng lên, thổi nguội. Thảm quáđi, bốn mươi lăm loại dược liệu đó, cuối cùng còn có tầm năm thìa thuốc hồđặc thôi.

Năm thìa thuốc này có khi giá trị phải trên một triệu ấy chứ?

"Đây là dầu mè, đây là dầu mè."

Thôi miên bản thân xong, hắn nhắm mắt, nín thở, nuốt thuốc xuống bụng.

Bất ngờ làm sao, tuy thứ thuốc hồ này tanh hôi nhưng uống vào miệng lại ngan ngát mùi thơm khó tả.

Nhưng mà ngay sau đó, yết hầu trào lên hai loại cảm giác…đau, rát!

Đây là cảm giác bỏng cháy không thể hình dung được, rõ ràng hắn uống vào là thuốc đặc thổi nguội, mà sau khi thuốc trôi xuống cổ lại như vừa mới nổ tung, tản ra nhiệt độ lớn vô cùng, như thể muốn xé toạc yết hầu hắn ra vậy!

Tiêu rồi, phải đi rửa ruột thật rồi!

Một tay Thư Hàng ôm yết hầu, tay còn lại ấn vào phím, chuẩn bị gọi điện cho Lâm Thổ Ba.

Nhưng hắn chưa kịp động ngón tay thì cảm giác nổ tung trong yết hầu đãđột ngột biến mất!

Nói đúng ra là nước thuốc đang bùng nổ bỗng chốc hóa thành một luồng nhiệt ấm áp, trượt từ yết hầu vào bụng hắn. Hắn chỉ cảm thấy nơi bụng ấm sực lên, thoải mái đến mức muốn bật lên tiếng rên rỉ.

Nhưng màđàn ông đàn ang, rên rỉ ra tiếng thì buồn nôn đến mức nào hả? Thế là hắn phải cố kìm lại.

Chưa dừng lại ởđó, lấy bụng của Tống Thư Hàng làm trung tâm, luồng nhiệt lượng kia thông qua kinh mạch toàn thân lan tỏa khắp cả cơ thể hắn. Vốn dĩ ban đầu chỉ có vùng bụng làấm áp thoải mái, đến giờ thì chỗ nào trên người cũng sảng khoái tới cực điểm.

Cuối cùng, Tống Thư Hàng không nhịn nữa, há miệng muốn rên lên một tiếng. Sướng quá, không nhịn được mà!

Nhưng khi hắn há miệng ra thì lại thấy như miệng mình bị bịt kín chẳng thể thốt nên lời, một chút âm thanh cũng không phát ra được!

Ấy thế màđúng lúc đó hắn lại có cảm giác không xả không xong.

Thế là hắn dồn lực, há mồm, muốn bộc phát âm thanh từ trong khoang bụng bật ra yết hầu!

Nín mãi nín mãi, nín hồi lâu.

Bủm~~~

Tiếng rõ là vang, đáng tiếc không phát ra từ miệng mà là từ sau mông. Hắn nín nửa ngày trời, cuối cùng đánh ra một cái rắm.

May mà khíđằng dưới thông thì khíđằng trên cũng thoáng hẳn, Thư Hàng há miệng ợ một cái thật to.

Cái ợ này như là phóng thích hết thảy nhiệt lượng trong cơ thể hắn ra ngoài vậy.

Phải biết rằng khi con người ta trưởng thành thì các loại độc tố sẽ tích lũy dần trong cơ thể, bởi thế người ta luôn cảm thấy trong lòng có một luồng hỏa khí tắc nghẽn, mỗi khi hô hấp yết hầu đều khô nóng.

Nhưng giờ khắc này, khi Tống Thư Hàng ợ ra một cái thì cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình nhưđược gột rửa, mát lạnh thông thoáng, sảng khoái tột cùng! Mỗi nhịp thởđều nhưđang đứng trong rừng rậm buổi bình minh, không khí nhẹ nhàng mát lành tiến vào miệng mũi, dễ chịu đến tận tim gan.

Theo tiếng ợ này, nhiệt lượng mà dược lực mang tới trong cơ thể hắn hoàn toàn bùng nổ, xông phá mọi nơi trên người hắn, không ngừng trào dâng cuồn cuộn.

Dược lực trong cơ thể vẫn cứ bùng nổ, bùng nổ mãi!

Người hắn bắt đầu ngứa, mỏi mệt tích tụ suốt ba tiếng rưỡi luyện dược đã sớm tan thành mây khói.

"Thối thể dịch này là thật!"

Tống Thư Hàng đã có thể khẳng định thứ nước thuốc đen xì mà mình uống vào ban nãy chính là thối thể dịch hàng thật giá thật, không còn nghi ngờ gì nữa rồi.

Sức mạnh vẫn tràn ngập toàn thân hắn, nhiệt lượng vẫn bùng nổ không ngừng, tràn lan mà còn chưa dừng lại, sắp khiến cho hắn muốn nổ tung.

Lúc này đột nhiên Tống Thư Hàng nhanh trí nhớ ra trong tiểu thuyết tiên hiệp, khi nhân vật chính uống thần dược xong sẽ luyện một bộ công pháp hoặc quyền pháp gìđóđể hóa giải và tiêu hóa dược lực.

Nhưng mà hắn có biết miếng quyền pháp nào đâu.

Tuy rằng trước kia giáo viên tiểu học của hắn rảnh rỗi có dạy học sinh một tí Thái Cực Quyền, cơ mà hắn chỉ nhớ lơ mơ mỗi mấy câu 'Một quả dưa hấu to, cắt thành hai nửa, cậu một nửa, tớ một nửa' thôi.

Hơn nữa Tống Thư Hàng rất nghi ngờ phiên bản Thái Cực Quyền của ông thầy dạy thể dục kiêm toán tiểu học đó, nói không chừng nó là Thái Cực Quyền dạng gáy buộc chỉ của nhà xuất bản XX nào đó cũng nên.

"Phải làm luồng dược lực này bốc ra ngoài, nếu không có khi sẽ bị nóép nổ tan xác như trong tiểu thuyết tiên hiệp viết cũng nên."

Nhìn thời tiết nắng gắt ngoài phòng, Tống Thư Hàng cảm thấy đây tuyệt đối không phải làý kiến hay. Thế nhưng sức mạnh và tinh lực không ngừng cuộn trào bừng bừng trong cơ thể lại khiến hắn thấy không phát tiết thì không ổn.

Cắn chặt răng, hắn chạy tới sân vận động trường.

Chạy nhanh, chạy băng băng, trên đường đi, tốc độ của Tống Thư Hàng mỗi lúc một tăng. Càng chạy lại càng thoải mái, thậm chí hai chân dường như bay bổng lên khỏi mặt đất.

Hắn phóng ra sân vận động với tốc độ gần như tên bắn.

Thời tiết lúc này làm người ta nóng phát rồ, cho dù làđám sinh viên thể lực sung mãn cũng đều chọn đi đánh bóng rổ, chứ chẳng ai cắm đầu chạy ở sân vận động dưới ánh mặt trời nóng bỏng.

Trên đường chạy rộng rãi chỉ có một mình Tống Thư Hàng. Hắn quên đi hết thảy, tăng tốc chạy điên cuồng như một con ngựa thoát cương. Tăng tốc, tăng tốc nhanh hơn nữa!

Cuối cùng, hắn cảm thấy nhưđôi chân đã chẳng còn chịu sự khống chế của chính mình.

Mỗi lần đường chạy đến khúc cua, đều cảm thấy nhưđang bay lên!

Không mất bao nhiêu sức lực, Tống Thư Hàng đã dùng tốc độ tên bay chạy nguyên ba vòng, chín trăm mét, thế mà thân thể không có lấy một chút mệt mỏi. Ngược lại, luồng nhiệt lượng trong bụng thoát dần ra kéo theo thân thể nhẹ nhàng hơn, càng chạy lại càng sảng khoái.

Tống Thư Hàng vận động kịch liệt đến mức viên băng châu trên ngực cũng chẳng thể duy trì nhiệt độ cơ thể cho hắn nữa. Mồ hôi túa ra từ từng lỗ chân lông mau chóng làm cho áo quần hắn ướt đẫm.

Thế nhưng, thật thoải mái làm sao!

Mỗi giọt mồ hôi chảy ra đều làm cơ thể thêm phần nhẹ nhõm, mỗi hơi khíđục thở ra khỏi miệng trong lúc chạy đều khiến cả người được gột rửa thanh sạch hơn.

Thối thể dịch, đây không phải thứ thuốc giúp người ta uống vào rồi ngủ một giấc là tôi luyện được thân thể ngay. Mỗi tu chân giả sau khi uống xong thối thể dịch đều phải có công pháp hỗ trợđể tiêu hóa nó. Làm vậy mới khiến cho thối thể dịch đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Tống Thư Hàng không có quyền pháp hay công pháp ấy, biện pháp thích hợp nhất với hắn lúc này chỉ có chạy bộ, chạy điên cuồng!

Một vòng rồi lại một vòng, Tống Thư Hàng chạy không biết mệt.

Mới đầu hắn còn đếm xem mình đã chạy mấy vòng, nhưng lúc sau thìđã không còn cần phải đếm nữa.

Bởi vì với trạng thái hiện tại, chỉ cần dược lực bùng nổ trong cơ thể còn đó thì Tống Thư Hàng cảm thấy mình có thể chạy quanh cảĐịa Cầu.

Cứ chạy từng vòng từng vòng như thế, chạy đến lúc dược lực tan hết mới thôi.

Nghĩ thế, Tống Thư Hàng cũng không biết mình đã chạy ba mươi, bốn mươi vòng, hay là còn nhiều hơn nữa.

Rốt cuộc, hắn dừng lại.

Cho dù chạy với tốc độ cao lâu như thế, nhưng hơi thở của hắn vẫn ổn định, chẳng hề mỏi mệt chút nào.

May mà cảm giác bùng nổ không ngừng của dược lực trong cơ thểđã bình ổn lại, phần dược lực còn sót lưu lại trong bụng hắn, bắt đầu cường hóa cơ thể hắn bằng một phương thức rất ôn hòa.

Quần áo ướt sũng, Tống Thư Hàng dứt khoát cởi phắt áo ra rồi cầm trên tay.