Một lát sau, Bạch Tôn Giả lại gửi một tin nhắn thoại nữa đến.
"Khụ khụ, vừa rồi hơi thất thần một chút, kết quả là bay đến một nơi kỳ lạ. Nhưng mà không sao, tầm nửa tiếng… à không, tầm mười phút nữa là bọn ta có thể bay đến Sở gia ngay!"
Giọng nói bình tĩnh của Bạch Tôn Giả vang lên.
Nếu không để ý đến những âm thanh "Oành oành oành" giống như nhạc nền phối âm cho những đoạn phim chiến tranh đang vang lên bên cạnh hắn, thì câu nói này tuyệt đối sẽ khiến Vũ Nhu Tử an tâm hơn nhiều lắm.
Hơn nữa, dường như Vũ Nhu Tử lại nghe thấy giọng nói dồn dập của Tống tiền bối vang lên trong tin nhắn thoại lần này.
Nhưng vừa rồi cô chỉ lo chú ý đến giọng của Bạch Tôn Giả và nhạc nền chiến tranh thôi, nên không nghe rõ Tống tiền bối đang nói cái gì.
Thế là Vũ Nhu Tử mang theo sự tò mò bèn bấm mở tin nhắn thoại của Bạch Tôn Giả lên một lần nữa, lắng nghe cho kỹ hơn.
Quả nhiên lần này đã nghe rõ tiếng của Tống tiền bối, giọng nói vừa gấp vừa nhanh:
Support your favorite authors and translators in webnovel.com