1 giới thiệu

"Xin chào. Chúng ta lại gặp nhau mỗi thứ năm hàng tuần vào đúng 8 giờ tối không hơn không kém. Nhiều người sẽ thắc mắc tại sao dạo gần đây tôi không trả lời trên fanpage. Thật sự xin lỗi. Là do tôi hơi bận rộn với việc học hành một chút nhưng hiện tại thì đã giải quyết xong xuôi rồi."

Mẹ nó, ống kính bị lệch. Giờ mới nhận ra. Nhưng ghét việc phải rời giường chỉnh sửa cho mất thời gian nên thôi kệ, cứ để vậy mà quay đi.

"Chúng ta bắt đầu thôi nào. Tuần trước các em trong khoa và thậm chí là bạn bè đều đề cử tôi nên xem một bộ phim."

Tôi ngừng lại một lúc để tạo bầu không khí khiến khán giả hồi hộp một chút. Tích tóc. Tích tóc...

"Đúng vậy. Bộ phim này có tên...The girl that never stopped laughing 2 hay tựa Thái mà mọi người đã quen thuộc là Cô bé hay cười phần 2."

Vỗ tay đi chứ thằng quần! Không thì clip nhạt nhẽo lắm.

Nhưng cũng giống như cò mồi ra sức bám gối cầu xin sự giúp đỡ rồi lặn mất tăm khỏi xã hội hay là chết mất xác ở đâu đó, tôi đành nhanh chóng lái sang chủ đề khác.

"Hồi đầu bộ này không có hấp dẫn tôi đâu. Thêm nữa người ta nói nội dung còn không liên quan đến phần đầu. Vậy chứ làm phần tiếp theo làm cái mẹ gì? Nhưng sau khi xem xong thì mới biết! Phim kể về câu chuyện của một cô bé học năm cuối cùng của high school tên là Amy. Cô bé bị bệnh từ khi còn nhỏ, cứ mỗi lần cười là không ngừng lại được. Thật ra thì gọi đó là bệnh về quai hàm cũng không sai. Nhưng tôi sẽ không spoil nó như thế nào đâu. Mọi người phải tự trải nghiệm. Hãy cùng bàn luận về kịch bản, hình ảnh và nhạc nền nào..."

Sau đó là bắt đầu quá trình thơ văn thơ ca thông qua lời kể của tôi.

Thắc mắc không biết tôi là ai chứ gì? Nếu không biết thì để tôi nhắc lại một lần nữa cho rõ ràng. Tôi là Third, là một Youtuber nghiệp dư. Nếu nói là nghiệp dư thì không đúng lắm vì tôi đã tạo account này được gần ba năm rồi. Cũng xem như đạt được thành tựu nhất định vì lượng người subcribe là hơn 30 nghìn người. Còn fanpage mà tôi nhắc tới thì có lượng like tính tới hiện tại chính xác là 34 nghìn.

Đúng có cảm giác idol luôn.

Sau khi quay xong clip bàn luận về phim thì đến khâu chỉnh sửa, ghép tiếng, ghép nhạc rồi upload lên Youtube cho mọi người vào xem. Đó là sở thích của tôi và nhân vật quan trọng luôn có phần đóng góp vào sở thích này của tôi đó là thằng bạn thân này đây...

"Mày. Clip trước quá trời người xem tao luônnnnnn." Hỏi rằng nó giúp gì cho tôi ư? Thì là tất cả đó. Nhưng đa phần là ngồi nghe cái đứa là tôi lảm nhảm ba cái linh tinh như hôm nay.

"300 views."

"Hả?"

"300 views. Tao mới mở ra xem 15 phút trước."

"Youtube của mày chắc chắn có vấn đề. Thử lại xem."

"Tên channel của mày nè. Review phim Cô bé hay cười. Người xem tính tới hiện tại là 314 views. Đây là nhiều của mày đó hả?"

Ha. Tao nhớ ra là còn chưa nhấn vào xem nữa.

"Nếu muốn chục nghìn lượt xem thì bữa sau mày phụ tao review đi. Clip nào có mặt mày người xem cũng tăng đột biến." Và câu nói này thật sự luôn luôn đúng.

Cả hai chúng tôi đều học khoa Nghệ thuật Truyền thông, chuyên ngành Điện ảnh. Mọi người hay gọi chúng tôi là "nhóc film". Hiện tại tôi đang ở năm 3 đại học. Vừa học vừa tham gia các hoạt động khác, gần như là không có thời gian rảnh. Nhưng lạ là....có một việc không thể thiếu mà tôi và thằng bạn thân như nó luôn làm cùng nhau đó là mua vé vào rạp xem phim. Ngồi xem tận đến lúc màn hình chạy phần end credit chuyển sang màu đen thì chúng tôi mới ra khỏi rạp cùng với những lời nhận xét và trao đổi ý kiến một cách sôi nổi.

Hậu quả của việc này buộc tôi phải dành thời gian tạo kênh Youtube để trao đổi kinh nghiệm với người xem. Tôi chỉ muốn biết dân tình có nghĩ giống tôi không sau khi xem xong bộ phim đó. Có vẻ như tất cả đều thuận buồm xuôi gió đúng không? Ờ thì... đôi lúc cũng chẳng ra đâu vào đâu lắm.

Video của tôi thường không có nhiều người quan tâm. Nhưng hễ là video có xuất hiện mặt của chúng bạn thì sẽ được nhiều người xem. Nếu bộ nào có tụi nó ngồi cạnh review chung thì đảm bảo views hơn 10 nghìn là cái chắc.

"Kênh của mày, mày tự đi mà review đi chứ thằng quần."

"Có thêm mày thì nó sẽ nổi hơn mà đúng không?"

"Đừng có mà lợi dụng tao để nổi tiếng nha bạn Third. Tao không phải là anh chàng đẹp trai tốt bụng với mày đâu." Tôi bị bàn tay dày đẩy đầu ra thật mạnh trước khi thằng bạn thân man rợ chạy ào xuống con đường nối các tòa nhà với nhau. Nhanh đến mức tôi phải ba chân bốn cẳng mới đuổi kịp đối phương.

"Rồi mày đẹp trai với ai thế không biết?"

"Đẹp trai với bạn gái tao chứ ai."

Chực! Giống như là bị dao đâm vào giữa tim. Cảm giác đau đến mức nói không nên lời. Nó là như vậy đó.

"Rồi hôm nay rảnh không? Định rủ đi xem phim." Tôi vội chuyển chủ đề ngay lập tức.

"Không. Vừa hay tao có hẹn đưa Jaem đi ăn. Mày muốn xem phim nào thì cứ xem trước đi nhé." Lạc lõng có lẽ là từ duy nhất có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc này.

Đối với tôi...từ "bạn thân" chỉ là tình trạng quan hệ được dựng lên để che giấu một thứ tình cảm gì đó của bản thân. Thật sự tôi căm ghét từ này muốn chết. Nếu nó biến mất khỏi thế giới này thì tốt biết bao. Bởi vì tôi...đang đơn phương thích thầm thằng bạn thân.

Mà cái tên này cũng chẳng giống người bình thường lắm đâu. Nó có nhiều thứ nổi trội hơn dân tình nhiều và tôi cũng biết hết tất cả những gì liên quan đến nó nữa.

Thằng bạn thân này của tôi tên là Kai. Tên thật là Khunpol Krichpirom, sinh vào thứ năm ngày 7 tháng 9. Năm sinh xin phép không tiết lộ còn năm mất thì chắc chắn là năm nay vì tao sẽ giết nó.

Thằng Kai là thằng ghẹo gan, có một số hành vi lạ lùng, ví dụ như thích ăn trưa vào đúng 12 giờ trưa vì bao tử của nó là cơ quan hoạt động chính xác nhất thế giới này.

"Anh ơi! Như cũ nhé."

"Đợi nha A'Kai. Hôm nay khách đông."

"Bụng em réo to lắm. Trưa trời trưa trật rồi anh ơi."

"Vậy hôm nay nị qua quán khác ăn đỡ đi. Lười cắt hàng lắm."

"Anh còn dư cái gì không? Cái gì mà múc ra ăn được luôn không cần tốn thời gian á?"

"Hơiiiiii~"

"Có mà đúng không anh?"

"A'Kimhuay, nị đi lấy cơm không chan nước mắm cho A'Kai coi."

"Lại nữa hả? Tháng này anh Kai ăn hết 2 chai nước mắm rồi đó cha."

Nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy nó ăn cơm chan nước mắm, đối phương cũng chưa từng than thở lấy một câu là không ngon, chỉ toàn nói rằng may mắn vì vẫn ăn kịp giờ. Tôi thật sự rất sợ. Sợ nó sẽ chết vì bệnh thận hơn là chết vì già yếu cùng nhau.

Thằng Kai là hot boy. Dù không có danh hiệu gì để chứng nhận nhưng với sự đào hoa cộng thêm mặt mũi khá là giống "oppa" của các nàng làm cho nó có bạn gái gần như ở tất cả các khoa.

"Mày. Hỏi thật. Từ lúc quen nhau đến giờ mày có bao giờ đếm xem có tất thảy bao nhiêu cô bạn gái rồi không?"

"Không. Nhiều lắm."

"Một chút thôi cũng không nhớ?"

"Rồi mày tọc mạch chuyện vợ tao làm cái gì hả thằng Third?"

"Ơ, bạn thân không có quyền hay sao?"

"Tao không nhớ."

"Vậy đi. Nếu tao nói tên khoa nào ra, mày sẽ nói cho tao nghe xem là mày từng có bạn gái ở khoa đó chưa." Vì với một số người, một số thời điểm, tôi không biết được nó có giấu bồ nhí hay không. Những người hẹn hò công khai cũng nhiều rồi nhưng thậm thụt sau lưng thì chắc có cả hàng dài.

"Nói thử coi."

"Quản trị kinh doanh?"

"Ba người. Thích nhất là Noina." Cảnh "Jeab, sao lại cắt dây thun của tớ" hiện lên trong đầu ngay lập tức.

"Kiến trúc?"

"Nhỏ AR, cá tính nhưng hay dỗi. Không thích."

"Giáo dục?"

"Hoa khôi của khoa tên Poy đó."

"Nông nghiệp thì sao? Nông nghiệp á." Từ lúc biết nó đến giờ tôi chưa bao giờ thấy nó tán gái khoa này.

"Hoa hậu cày cấy năm ngoái."

Chực! Đến cỡ hoa hậu cày cấy mà mày còn tán đổ hả?

"Mấy khoa bên chăm sóc sức khỏe thì sao? Khoa Y? Khoa Nha? Khoa Dược? Điều dưỡng? Y tá?

"Chắc là gần hết."

"Luật pháp? Xã hội? Kỹ thuật? Khoa học?"

"Ừm."

"Ừm là cái vẹo gì?"

"Quen đủ bộ rồi."

"Thằng Kai. Bộ mày quen để lấy số lượng hay sao vậy thằng quần?"

"Có duy nhất một khoa và m���t chuyên ngành mà tao chưa từng quen nhé."

"Cái gì?" Tôi hỏi một cách hồi hộp vì đây có thể là niềm hi vọng khiến cho tôi biết được rằng thật ra nó cũng là người chọn người để yêu...

""Nhóc film". Tao có châm ngôn là không "ăn" bạn cùng chuyên ngành. Hiểu tao mà phải không?"

Đối phương vỗ vỗ vai tôi cùng với nụ cười quyến rũ như mọi khi. Muốn tao hiểu cái gì đây? Hiểu rằng cho dù có thích thằng bạn thân đến đâu thì chắc chắn cũng không có được ngày chung đôi sao? Đúng đau. Nhưng không thể làm gì khác ngoài gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu trong...nước mắt.

Thằng Kai là người không biết giữ gìn đồ đạc. Nhưng có một thứ nó vô cùng nâng niu và ai cũng không thể đụng đến ngoài mấy đứa con gái trong kho của nó đó là chiếc big bike KTM 1190, đứa con yêu quý với tên gọi Charles.

"Rốt cuộc hôm nay có đi xem phim cùng nhau không?"

"Đi chứ."

"Đi xe ai đây?"

"Mày đi xe của mày. Còn tao lái Chawee."

"Chawee nào?"

"Charles là nickname, Chawee là tên thật."

"Mày đùa tao đó hả?"

"Tao nghiêm túc."

"Cho ngồi sau Chawee của mày được không?"

"Chắc là không. Chỗ đó chỉ để dành cho gái ngồi thôi. Thông cảm cho mình nha bạn."

Hình như là hơi khó hiểu một chút nhưng tao cũng không hiểu lắm đâu.

Thằng Kai từng nói với tôi rằng...khi yêu một người, nếu người đó thật sự thích chúng ta thì họ sẽ đi tìm chúng ta. Đó chính là lý do nó chưa bao giờ phải tấn công mục tiêu trước, toàn là đối phương tự động chạy theo nó không ngớt.

"Vợ tao like bài mày ạ."

"Like cái gì?"

"Hình của gái tao đang nói chuyện."

"Đó kìa. Khung chat nhảy kìa. Trả lời đi."

Mint Supreeya Anh, đây là ai thế? Like hết hình của anh luôn. Còn có cả bạn chung với anh nữa.

Khunpol Krichpirom Ờ, anh cũng không biết nữa.

Dối trá, lươn lẹo, xảo trá chính là bản chất của nó.

Quan trọng là...nó là người có thể vứt bỏ mọi thứ trong cuộc đời một cách quá dễ dàngggggggg. Dễ đến nỗi tôi nghĩ không ai trong cái trường đại học này có thể hơn nó.

Rrrrrrr..!

"Alo. Đang đi rồi đây." Tiếng chuông từ điện thoại của thằng bạn thân nổi tiếng vang đến lỗ tai đánh thức tôi khỏi suy nghĩ xa xôi để trở về với thực tại một lần nữa.

Phải. Hiện tại chúng tôi đang sánh bước cùng nhau trên con đường nối các khoa với nhau. 10 mét nữa là đến chỗ đậu xe. Tôi và thằng Kai sẽ phải tách nhau ra mỗi đứa một đường.

"Jaem có chuyện gì không?"

"..."

"Có nên không? Đừng có mè nheo như thế."

"..."

"Đừng có gợi chuyện cãi nhau. Chán." Ủa rồi sao đây cha già mày ơi. Lại phim cũ. Diễn đến mức lập đi lập lại một cảnh không chệch vào đâu được. Tôi nghĩ tôi từng chứng kiến cảnh này hơn mười lần rồi. Mỗi lần thằng Kai đều như vậy, đều...

"Lại dọa chia tay. Ờ vậy đi luôn đi anh đây không giữ." Sau đó nó dập máy. Có lẽ tôi phải bước tới vỗ vai an ủi nó như mọi lần mới được.

"Mày...ok không đó?"

"Cũng không ổn lắm." Nó nói với bộ dạng buồn bã. Không sao đâu mày. Tao vẫn ở đây, không đi đâu cả. Nếu mày không có ai thì vẫn còn có tao an ủi mày mà. Tao...yêu...mày.

Ting!

Tiếng tin nhắn Line vang lên. Đừng nhé mày. Đừng nhấc điện thoại lên mà thằng bạn chết tiệt. Đừng!!

"N'Milk khoa Kế toán." Tao nghĩ bây giờ mặt mình chắc là bẽ bàng hơn mặt thằng Kai gấp trăm lần. Thậm chí tay còn đang đặt trên bả vai nó nữa kia mà.

"Rồi...rồi sao hả?"

"Đang xem xét."

"Nhưng mày vừa chia tay với Jaem. Đừng nói là..."

"Tao không có bắt cá hai tay. Còn chưa kịp tán em nó. Nhưng bây giờ độc thân rồi thì tao nghĩ là tán được."

"...!!"

"Tao đi trước đây. Xin phép đi tạo dựng tình yêu mới một chút. Sáng mai gặp. Mua giùm tao gói Mama vị Tom Yum tôm nha. Đúng yêu mày luôn."

"Khoan đã Kai, thằng khốn nạn!" Cuối cùng vẫn chỉ còn lại mình tôi.

Tôi không nhớ nổi mình đã phải đối diện với tình thế như thế này bao nhiêu lần. Trong suốt ba năm thích nó, chưa một ngày nào nó quay người lại nhìn. Có thể là vì tôi không dám thổ lộ tình cảm trong lòng cho đối phương biết chăng? Cho nên chuyện nó mới thành ra kết cục tôi là người duy nhất tổn thương.

Ngày mai nó lại sẽ có người mới ngồi sau môtô của nó như mọi khi. Ngày mai sẽ chỉ có tôi bước đi tìm nó cùng với đống đồ ăn mà nó thích. Nhưng nó chưa từng nhận ra người cho nó những thứ đó cảm giác như thế nào.

Ngày mai bí mật vẫn chỉ là bí mật. Nếu không muốn mất nó thì tôi chỉ có thể ngậm chặt miệng và tiếp tục tình yêu đơn phương này trong thầm lặng mãi mãi. Buồn thật. Nhưng không thể làm gì khác ngoài việc quay về chỗ đậu xe một cách chán nản.

Và mỗi lần cảm giác phiền muộn như vậy tôi đều trở về phòng để bật nhạc trong laptop cũ của mình rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Để cho tiếng nhạc buồn từ từ hòa lẫn vào tai tôi. Tôi bật khóc. Không phải nức nở nhưng là đau lòng. Một tay đấm vào tường, tay còn lại vặn van bật nước để cái lạnh xua tan đi nỗi sầu.

MV tới rồi đây!

"Khốn nạn. Nước không chảy."

Đúng là cụt mẹ nó hứng. Phải mau chóng chạy ra repeat bài nhạc cũ rồi quay sang lấy chai nước trong tủ lạnh ra. Nước không chảy thì khui chai nước uống này ra dội xuống cho trái tim tan nát luôn đi.

Xà!!

Thằng Kai mày nên biết lấy rằng mày làm tao mất bao nhiêu là nước uống. Lãng phí tài nguyên đó nha...

[Hết introduction]

avataravatar
Next chapter