webnovel

CHƯƠNG 1 : CẢM ƠN CẬU RẤT NHIỀU.

Khi tiếng chuông tan học vừa mới vang lên cũng là lúc một giờ học căng thẳng nữa lại qua đi. Như thể quên đi sự mệt mỏi mà buổi học kia mang lại, dường như những cô cậu học sinh ai nấy đều nhanh chóng tiến tới tụ họp với những người bạn của mình trong một bầu không khí vô cùng tươi vui, háo hức được tạo nên khi những nguồn năng lượng tích cực nằm sâu bên trong mỗi người bọn họ được lan tỏa đến mọi người xung quanh.

Vì vậy, ngôi trường nhanh chóng trở nên đông đúc và nhộn nhịp hơn bởi những nhóm học sinh đứng "túm năm tụm ba" ở khắp mọi nơi, mọi chốn, mọi ngóc ngách cộng thêm cả những tiếng cười nói hồn nhiên, những trò đùa vui có phần ngây ngô nhưng nó lại mang một bản sắc rất riêng của những cô cậu có thể coi là "Nhất quỷ nhì ma".

Không khí xung quanh là vậy nhưng giờ đây, trái ngược với sự tấp nập, hối hả của những dòng người cứ lần lượt tiến tới rồi lại qua đi, Chitose vẫn cất những bước chân từ từ, chậm rãi tìm đến vị trí Mahiru trong khi cô ấy vẫn tiếp tục thu dọn sách vở tại chỗ mình đang ngồi.

Có lẽ do hôm nay là sinh nhật của Mahiru nhưng cũng là một ngày không kém phần quan trọng đối với Chitose nên trong lòng cô ấy lúc này đang ngập tràn trong sự vui sướng được hiện lên qua những cử chỉ rất đỗi mau lẹ cùng gương mặt hết sức rạng ngời kia.

Đến nơi, gặp được Mahiru, Chitose đã không thể giấu đi được những cảm xúc của mình đang dần hiện hữu ngày một rõ ràng hơn khi nhìn thấy những nhóm học sinh đang tụ họp cùng với những người bạn của họ.

Nó như một chất xúc tác khiến cô nàng cũng muốn được cùng Mahiru trở thành một gam màu nhỏ bé trong một bức tranh tổng thể đã quá đỗi quen thuộc mà bất kì ai chắc chắn cũng từng phải trải qua trong những năm tháng cao trung đẹp đẽ của mình.

Chitose: "Mahirun , cậu có rảnh không? Chúng ta đi chơi cùng nhau nhé ."

Mahiru đã được Chitose rủ đi chơi một cách không thể bất ngờ hơn nhưng trái lại, cô lại cảm thấy rất vui. Trước đó không lâu, Amane đã để lại một tin nhắn rằng cậu ấy cùng Itsuki và Yuuta phải đi giải quyết một số việc của câu lạc bộ Điền kinh nên sẽ về muộn và việc này Itsuki cũng đã nhắn cho Chitose nên cô mới háo hức rủ Mahiru đi chơi đến vậy.

Nhận thấy được sự phấn khích đang hiện rõ trên gương mặt cô bạn thân cũng là cảm xúc của chính bản thân mình hiện tại, Mahiru nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị kia để tránh lãng phí thời gian của hai người.

Mahiru: "Tớ thấy đó là một ý tưởng không tồi đâu. Đi thôi, Chii."

Khi mục đích của mình đã được hoàn thành, công sức mình bỏ ra cũng không phải là "nhọc công vô ích", Chitose đáp lại câu trả lời của Mahiru bằng những cử chỉ ân cần, trìu mến đã trở nên rất đỗi thân thương mà họ luôn dành cho đối phương. Đó có thể là cái gật đầu đầy hồn nhiên nhưng ẩn chứa trong đó lại là những tình cảm chân thành cũng đủ để gắn kết hai con người lại gần với nhau hơn.

Chitose: "Ừm".

Đi được một lúc, Mahiru và Chitose dường như đã tách rời khỏi sự huyên náo vốn dĩ đang hiện hữu trước mắt. Hai người họ đang cùng nhau cất bước trên một con đường hết sức rộng lớn nhưng lại vắng vẻ, yên tĩnh đến lạ thường.

Giờ đây, cả con đường dài rộng thênh thang chỉ còn lại bóng lưng của hai cô gái. Những tiếng gió mùa đông cứ thổi từ từ, chậm rãi nghe thật êm tai cùng những tiếng bước chân được cất lên một cách nhẹ nhàng, khoan thai vô hình chung đã tạo nên một khúc nhạc dịu êm mà những học sinh đang hòa vào bầu không khí náo nhiệt kia không thể cảm nhận được.

Mahiru: "Tiếng gió mùa đông nghe thật êm tai. Cậu có cảm thấy vậy không?"

Chitose: "Tớ cũng nghĩ vậy . Được đi chơi cùng Mahirun vào lúc thời tiết đẹp thế này thật vui biết mấy. Phư phư."

Cảnh vật xung quanh là vậy, vốn dĩ chỉ là những quy luật tuần hoàn của tự nhiên được lặp đi lặp lại không biết bao lần ở cùng một thời điểm trong năm. Nhưng đối với Mahiru lúc này, nó lại có một sức mạnh phi thường khi được cô cảm nhận bằng mọi giác quan của mình.

Dù cuộc đời của Mahiru đã trải qua khoảnh khắc này rất nhiều lần nhưng giờ đây, khi đang trực tiếp đứng trước nó, những cảm giác thật khó tả vẫn vang vọng trong tâm trí làm cô bất chợt ngừng di chuyển.

Thấy được sự suy tư đang hiện rõ trên khuôn mặt Mahiru, nụ cười đang nở trên môi Chitose bỗng chốc vụt tắt thay vào đó là những sự quan tâm, lo lắng mà cô ấy dành cho người bạn thân đang đứng bên cạnh mình.

Chitose: "Có chuyện gì sao, Mahirun?"

Câu hỏi vừa rồi đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Mahiru. Cô từ từ nhìn về phía Chitose một cách đầy bất ngờ trong khi cô ấy đã tiến lên phía trước được một đoạn không xa. Tuy nhiên, Mahiru lập tức bình tĩnh lại rồi nở một nụ cười có phần hơi gượng gạo đáp lại Chitose bằng một câu hỏi cùng một tông giọng vô cùng trầm lắng.

Mahiru: "Vậy là đã một năm trôi qua rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh phải không, Chii?"

Nhận được một câu hỏi hết sức bâng khươ, Chitose đã hiểu ra rằng đây chính là những suy nghĩ cứ mãi quanh quẩn trong đầu của Mahiru ở thời điểm hiện tại. Chắc hẳn cô ấy đang cần một người có thể giúp mình giải đáp những suy tư này và Chitose cũng đã biết mình cần phải làm gì để giúp đỡ Mahiru.

Chitose: "Đúng vậy. Thời gian trôi qua nhanh quá, tớ còn muốn được cùng Mahiru làm nhiều điều hơn trong một năm qua cơ. Phư phư."

Đúng vậy, thời gian vô tình là thế. Nó cứ không ngừng trôi đi dù có bao nhiêu người muốn nó dừng lại, dù có bao nhiêu người muốn nó chậm lại nhưng vẫn không thể lay động được một quy luật vốn dĩ đã được hình thành theo vòng tuần hoàn của cả vũ trụ rộng lớn ngoài kia.

Cuộc đời con người vốn chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong một dòng chảy dài đằng đẵng tưởng chừng là bất tận nên Chitose mới muốn cùng Mahiru có những kỉ niệm trọn vẹn nhất trong một năm vừa qua.

Khi được đáp lại bằng những gì mình muốn nghe từ Chitose, Mahiru đã phần nào vui vẻ hơn và nhận ra rằng cô ấy muốn giúp mình giải quyết những khúc mắc còn đang tồn tại trong lòng. Vì vậy, cô cũng không vòng vo gì hơn nữa mà bày tỏ những gì mình muốn nói cho đối phương .

Mahiru: "Cậu có biết tại sao tớ rất thích mùa đông không?"

Chitose ngạc nhiên ắt hẳn là có lí do. Đối với mỗi con người trên đất nước "Mặt trời mọc", mùa đông sẽ không được ưa chuộng nhiều khi những tiếng gió mùa đông không sao thay thế được những tiếng lá rơi xào xạc lúc trời thu, những con đường dày đặc tuyết không thể sánh ngang với những con đường được phủ kín những bông hoa tươi chớm nở khi vào hè, những cơn gió lạnh lẽo không thể tác động mạnh mẽ đến tâm hồn bọn họ bằng những tia nắng dịu nhẹ thuở chớm xuân. Dù vậy, Chitose vẫn khéo léo trả lời câu hỏi của Mahiru và mong chờ được nghe những gì cô ấy sắp nói ra.

Chitose: "Tớ nghĩ rằng trong mùa đông có cả sinh nhật Mahirun, ngày Noel và kì nghỉ đông nữa."

Chitose vừa nói vừa làm những cử chỉ hết sức đáng yêu nên giờ đây, Mahiru đã mỉm cười một cách tự nhiên hơn. Cô lắc đầu nhè nhẹ, để mặc cho làn tóc dài cứ thế đu đưa trong gió mà nói ra những lời tâm sự của bản thân từ tận đáy lòng một cách thật chân thành.

Mahiru: "Không phải đâu. Tớ thích mùa đông bởi vì đây là mùa mà tớ đã gặp được Amane cùng cậu, Itsuki và Yuuta nữa."

Vừa mới dứt câu, trên gương mặt xinh đẹp đang nở nụ cười kia, những giọt lệ đã lăn dài trên gò má người thiếu nữ. Thấy Mahiru như vậy, Chitose cũng vô cùng bối rối bởi giờ đây, tại thời khắc này, trong lòng cô dường như cũng đang có một chút cảm xúc gì đó khó tả đang dần hiện hữu làm cô không nói nên lời.

Chitose: " Ma...Mahirun."

Nghe thấy được tiếng gọi của người bạn thân, Mahiru vẫn gương mặt đó, vẫn biểu cảm đó đang muốn truyền đạt một cách trọn vẹn những lời tâm sự cùng những cảm xúc hiện tại của mình cho Chitose để kết nối hai trái tim lại với nhau, để hai con người có thể cùng nhau nghe và suy ngẫm về một câu chuyện.

Đó là một cảm giác tuyệt vời đến tuyệt diệu mà cả hai cô nàng đều thật sự muốn cùng đối phương trải nghiệm nó ngay lúc này.

Mahiru: "Đặc biệt hơn, tớ giờ đây đang cảm thấy rất hạnh phúc khi nghĩ về những kỉ niệm tuyệt vời cùng cậu và mọi người đó."

Câu nói của Mahiru đã đánh thức cái cảm xúc khó nói của Chitose làm cô ấy cũng phải rơi lệ lúc nào không hay. Những dòng nước nước mắt của niềm hạnh phúc đang ướt đẫm bờ mi của một cô gái luôn vui vẻ, tươi cười tưởng chừng như không bao giờ khóc.

Khi sự xúc động của cả hai tưởng chừng được đẩy lên cao trào nhất, Chitose từ từ tiến đến vị trí của Mahiru rồi ôm cô ấy vào lòng. Lần này, cái ôm không phải là sự đùa giỡn hay trêu trọc thường ngày mà nó xuất phát từ mong muốn được cùng chia sẻ, hòa chung một cảm xúc trong một bầu không khí tràn đầy những trang ký ức đẹp đẽ mà Chitose dành cho Mahiru.

Mahiru: "Chii, Chii à."

Chitose: "Tớ cũng cảm thấy mình thật may mắn khi được làm bạn của Mahirun. Tớ đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều từ khi gặp được cậu nên giờ đây, tớ đang cảm thấy rất mãn nguyện rồi."

Sau khi gặp Mahiru, Chitose quả thật đã thay đổi rất nhiều. Khi chứng kiến được sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Mahiru, nó đã khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều."Mình có nên thay đổi để có thể sánh vai với cậu ấy hay không?" là câu hỏi lúc đó cô chưa thể tìm cho mình câu trả lời thỏa đáng.

Tuy nhiên, sau những sự đấu tranh nội tâm để rồi lắng nghe được sự mách bảo vang vọng từ trong tiềm thức, Chitose quyết định sẽ cố gắng để trở thành một phiên bản tốt hơn, tốt hơn nữa của chính bản thân mình.

Nhờ sự giúp đỡ của Mahiru cùng những người bạn khác như Amane, Yuuta, Itsuki, cuối cùng cô học sinh cao trung ngày nào cũng hoàn thành được mục tiêu tưởng chừng như không thể ấy. Vậy nên giờ đây, cô đang cảm thấy rất mãn nguyện.

Nghe thấy được lời nói thật lòng của đối phương đối với những gì mình đã nói, đã chia sẻ, Mahiru tự dưng cảm thấy nhẹ lòng biết bao. Nếu mọi lần, Chitose đều ôm cô trong trạng thái hết sức bất ngờ, bị động thì giờ đây, vòng tay của Mahiru lại dang rộng ra bao trọn lấy thân thể mỏng manh ấy một cách đầy yêu thương. Đó cũng là khi cảm xúc của hai người họ đã chính thức được hòa làm một mất rồi.

Mahiru: "Cảm ơn cậu nhiều nhé, Chii. Tớ cũng cảm thấy thật may mắn khi gặp được cậu và mọi người từ đó tới giờ luôn. Phư phư."

Tận hưởng khoảnh khắc này được một lúc, Chitose nhẹ nhàng đẩy Mahiru ra. Cả hai cùng lau đi những giọt nước mắt, trao cho nhau những nụ cười mãn nguyện rồi hai bàn tay được nối lại với nhau bằng ngón út chính là minh chứng rõ ràng nhất cho lời hứa về một tình bạn đẹp đẽ của bọn họ.

Chitose: "Từ nay về sau vẫn vậy, chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt của nhau nhé, Mahirun."

Mahiru: "Làm bạn tốt của nhau, từ nay về sau vẫn vậy nhé."

Chitose : "Ừm, để tớ đưa cậu về nhà."

Khi Mahiru và Chitose đã vui vẻ trở lại cũng là lúc trời sẩm tối nên có lẽ thời gian bọn họ phải về nhà cũng đã điểm. Trên con đường dài rộng thênh thang ấy, có một thứ gì đó bỗng chốc được phát sáng.

Cả một khoảng không gian rộng lớn đã được thắp sáng lên bởi những ánh đèn mờ mờ ảo ảo, thực thự hư hư biến những thứ tưởng như vô tri vô giác lại hóa thành những người bạn soi đường dẫn lối cho hành trình tìm về ngôi nhà thân thương, khiến Mahiru cũng muốn được trở về một nơi luôn có Amane đợi mình ở đó.

Mahiru: "Cảm ơn cậu nhé. Chúng ta đi thôi, Chii. Amane chắc đợi tớ lâu lắm rồi. Phư phư."

Chitose: "Tớ cũng nghĩ vậy đó. Chúng ta phải nhanh thôi."

Vậy là một buổi đi dạo mang rất nhiều những sắc thái cảm xúc khác nhau đã kết thúc. Dù có sự đan xen giữa những cảm giác tươi vui và những nỗi buồn nhè nhẹ nhưng quan trọng hơn, cả hai cô nàng đều cảm thấy thoải mái khi được cùng nói chuyện, chia sẻ với người còn lại. Chỉ vậy thôi cũng đã quá đủ rồi.

Next chapter