1 Chương 1: Yên bình

Cạch.

Ngựa trắng tới ô C4.

Cạch.

Tượng đen tới ô B3.

Cạch.

Vua trắng sang bên ô D1.

Cạch.

Xa đen tới ô G1.

- Chiếu tướng.

Nở một nụ cười nhẹ, Jabami Yumeni híp mắt nhìn bạn học cùng lớp với mình.

- Cái...!?

Kudo Shinichi sửng sốt nhìn bàn cờ trước mắt. Xa đen vây bên trái, Hậu vây ở trên, Tượng vây bên phải, Ngựa vây hướng Tây Bắc,... di chuyển sang bên nào cũng đều bị chiếu. Thế trận hoàn toàn nghiêng về quân đen, quân trắng không có nửa bước để lật kèo thế cờ.

- Cám ơn vì đã chơi cùng mình lần thứ 3, Kudo-kun. Tới lúc mình phải về rồi.

Yumeni đứng dậy, trang trọng cúi đầu chào và nhấc cắp xách lên chuẩn bị về.

- Chờ đã, Jabami-san!

Shinichi vội kêu lên.

- Có chuyện gì sao, Kudo-kun?

Yumeni quay đầu lại, híp mắt cười.

- Ngày mai đấu với tôi nữa được không? Tôi không chịu thua!

Shinichi nói, lời nói mang đầy cảm xúc phấn khích.

Yumemi nhìn cậu nhóc sáu tuổi, tay nhẹ vén lọn tóc ra sau tai.

- Rất sẵn lòng.

Nói xong câu đó, Yumeni trở về căn hộ của mình.

---

- Em về rồi đây.

Trả lời Yumeni là sự im lặng tuyệt đối.

Nụ cười trên môi vẫn không tắt, Yumeni bình thản tháo giày, bước vào nhà.

Yumeni bước tới, hạ cặp xuống chiếc tủ để điện thoại bàn bên cạnh, leo lên đứng trên chiếc ghế để ngay cạnh, tay ấn xuống nút phát lời nhắn từ cuộc gọi nhỡ.

[Bạn có 15 cuộc gọi nhỡ, sau đây là lời nhắn từ cuộc gọi thứ nhất.]

[Tít— Yumeni-chan, là chị, Yumeko đây. Hôm nay là ngày onee-chan tới nhà chính đấy. Giờ chỉ còn một mình chị thôi, thật sự rất là buồn đó. Từ ngày em đi, căn nhà này chán h��n đi, chơi bạc với onee-chan thật sự rất chán, chị thật sự muốn chơi bạc với em. Khi nào em mới trở về vậy? Tít—]

[Tít— Yumeni-chan, em nghe được tin nhắn của chị chưa? Chắc là chưa nhỉ? Em chưa gọi lại chị là chưa nghe rồi. Khi nào em về thế? Chị thấy chán quá... Tít—]

[Tít— Nè, Yumeni-chan, chị chán quá đi, em mau màu về đi được không? Chị sắp chết vì bị chán rồi... Tít—]

[Tít— Yumeni-chan...]

15 cuộc gọi nhỡ thì 10 cuộc là từ chị gái song sinh của Yumeni - Jabami Yumeko, 5 cuộc còn lại thì cha mẹ 2 cuộc, onee-chan - tức trưởng nữ nhà Jabami, 2 cuộc và 1 cuộc gọi từ số lạ.

Yumeni phải công nhận rằng dù nó và chị nó là song sinh nhưng tính cách phải nói là khác một trời một vực. Yumeko rất thích cờ bạc, Yumeni thì không. Yumeko điên cuồng với cờ bạc, Yumeni thì không. Yumeko th��ch nguy hiểm, Yumeni thì không.

Yumeko như thế nào thì Yumeni ngược lại thế ấy.

Nhưng căn bản dù có không thích, Yumeni không thể nào không thừa nhận máu cờ bạc chảy trong huyết quản của mình. Bằng chứng chính là các cuộc chơi liên quan tới cờ bạc, Yumeni không bao giờ bỏ cuộc, thậm chí... còn phấn khích với chúng giống như Yumeko.

Vì để tránh phần tính cách quái gở đó ngày một mạnh lên, Yumeni từ lâu đã chuyển ra khỏi nhà Jabami. Đến sống ở một nơi cách xa nhà Jabami, sống một mình.

Hiện giờ Yumeni đang sống ở một chung cư khu Beika. Khá là gần trường cấp 1 nó đang học.

Yumeni không định gọi là cho Yumeko, điều đó chỉ tạo rắc rối cho nó. Nó biết chị nó là người thế nào, một đứa trẻ rất tinh quái, chỉ cần được chơi bạc là sẽ làm tất cả mọi thứ. Yumeko hiện đang có xúc cảm rất lớn đối với nó, chị nó rất muốn chơi bạc với nó nhưng nó lại không muốn. Vì thế để Yumeko biết được số điện thoại là phiền lắm rồi, nhỡ không may lúc nó nghe điện thoại của Yumeko lỡ miệng nói ra nơi ở của mình rồi để chị nó tìm đến thì phiền to.

Bây giờ, chỉ cần an ổn sống như một người bình thường. Không cờ bạc, không điên cuồng, an nhàn thả lỏng tâm trí.

Ừm, như vậy mới gọi là sống.

---

- Chào buổi sáng, Yumeni-chan!

Mori Ran năng động chạy tới, hưng phấn đứng trước mặt Yumeni.

- Chào buổi sáng, Ran-chan. Cậu có vẻ rất hào hứng hôm nay sao?

Yumeni với nụ cười nhẹ không đổi, hỏi.

- Không có gì cả! Được gặp cậu là tớ vui lắm!

Ran hớn hở cười tươi.

- Vậy sao?

Yumeni híp mắt lại.

- Hai người trông có vẻ phấn khởi quá nhỉ?

Shinichi từ đằng sau bước nhanh đi lên phía trên, miệng còn đánh một cái ngáp dài.

- Buổi sáng tốt lành, Kudo-kun. Sáng sớm mà ngáp ngắn ngáp dài vậy? Lại đọc Sherlock tới nửa đêm sao?

Yumeni không bất ngờ khi thấy vẻ mặt ngái ngủ của Shinichi, nó tốt bụng hỏi thăm.

- Không, là mấy loại chiến lược trong cờ vua.

Shinichi nói một câu không đầu không đuôi làm Ran không hiểu kịp.

- Cậu cứ thử chơi với ba hay mẹ cậu đi, nếu họ chơi tốt. Ở nhà tớ, tớ luôn chơi cùng với ba mẹ và chị cả. Họ chơi cờ vua rất giỏi. - Vì nó nằm trong cờ bạc mà.

Yumeni nói, riêng câu cuối thì tự bổ sung trong lòng.

- Chậc! Có ngày tôi sẽ đánh thắng cậu! Chiều nay chúng ta tiếp tục!

Shinichi bày ra vẻ mặt cau có không chịu khuất phục đưa ra lời tuyên chiến lần nữa.

- Được thôi, Kudo-kun.

Yumeni cười cười.

- Nè, nè, rốt cuộc hai người đang nói cái gì vậy?

Ran từ đầu tới cuối chả hiểu mô tê gì nhưng đại khái vẫn biết là Shinichi đang thách thức với Yumeni trong trò chơi nào đó.

- Chỉ tụi tớ đấu cờ vua với nhau thôi, Ran-chan à.

Đúng vậy, chỉ cờ vua, không hề cá cược. Chỉ là chơi vài ván cờ vua đấu trí, không hề có cá cược.

- Ồ... - Ran gật đầu hiểu ra rồi sau đó nghiêng đầu hỏi - Nhưng tớ có thắc mắc. Dù chúng ta quen nhau lâu rồi nhưng tại sao cậu chỉ gọi đúng tên của tớ, còn Shinichi lại là họ vậy??

- À thì... Đó chả phải là điều bình thường sao? Tớ gọi thẳng tên cậu là vì trước đó tớ đã hỏi cậu rồi. Còn về Kudo, tớ cũng từng hỏi nhưng cậu ta không thích cho nên tớ vẫn dùng họ của cậu ta để xưng hô thôi.

Yumeni giải thích.

Vừa gi���i thích xong, Shinichi liền nói một câu làm nó có chút bất ngờ.

- Từ nay cậu gọi thẳng tên cũng được.

- Ể???

Yumeni không kịp tiêu hóa tin mới nên bày ra vẻ mặt ngây ngô khá là dễ thương.

Shinichi chứng kiến vẻ mặt lần đầu tiên xuất hiện của Yumeni, mặt cậu không kiềm chế được có chút hồng lên và hơi ngại quay đầu ra chỗ khác.

- Wow, cậu dễ thương thật.

Riêng Ran là công khai nói thẳng ra luôn, làm Yumeni đang mù mịt lại thêm mù mịt.

Sau vài giây, Yumeni cũng tiêu hóa xong.

Tên cứng đầu khó ưa thích suy luận Shinichi đã chấp nhận cô gọi thẳng tên.

Người bạn đáng yêu đầy sự ngây thơ Ran khen cô dễ thương.

Chỉ thế thôi.

Đúng là nhiều lúc nó chậm tiêu thật.

- Cám ơn, Ran-chan, Shin-kun!

Yumeni cười tươi.

- Này! Tôi cho cậu gọi thẳng tên chứ có phải gọi tắt cái tên vậy đâu!?

Shinichi lại bày vẻ mặt cau có.

- Tớ gọi vậy để chúng ta thân thiết hơn mà. Dẫu sao cậu cho phép tớ nghĩa là công nhận tớ là bạn thật sự rồi. Bộ cậu vẫn chưa chấp nhận tớ sao?

Yumeni bày ra vẻ mặt muốn rớt nước mắt tới nơi.

Shinichi thấy lớp nước đọng trên khóe mắt của nó mà bối rối và ăn thêm cái táng đầu từ Ran.

- Shinichi! Cậu làm Yumeni-chan khóc đó! Không phải chỉ gọi tắt tên thôi sao? Xin lỗi ngay!

Ran hầm hầm gương mặt, lườm cậu cháy mắt.

- Hừ, cậu muốn gọi sao cũng được.

Shinichi khá là sợ cô bạn thanh mai bạo lực này, mặt không hề vui nói, và, ăn thêm cái táng nữa.

- Nói kiểu gì thế hả? Xin lỗi mau!

Thế là hai bạn thanh mai trúc mã cãi lộn với nhau trong nụ cười tươi tỏa nắng của Yumeni.

A, cuộc sống này thật yên bình mà.

avataravatar
Next chapter