Nhẫn Tâm Hỏa là ngọn lửa cắn nuốt tham vọng loài người, những con người tham lam ích kỷ tình nguyện làm một con quái vật chính thực. Không ngại giết hại đồng loại để thực hiện khát vọng, ước mơ, mong muốn của bản thân. Nhẫn Tâm Hỏa màu đỏ là vị vua tham vọng - Phạm Thanh Xuyên sau 3000 năm đã thoát khỏi phong ấn. Anh tái xuất giang hồ với người bạn đồng hành mang tên Hắc Thế Thiên. Mười một loại Nhẫn Tâm Hỏa màu sắc khác nhau, có sức mạnh cắn nuốt và hủy diệt riêng biệt. Phạm Thanh Xuyên quyết tâm muốn khôi phục thần hồn. Anh và Hắc Thế Thiên chấp nhận làm việc cùng Vô Tình và Dương Sáng. Họ cùng thu thập ngọn lửa ma thuật - Nhẫn Tâm Hỏa, và những mảnh ghép thần hồn ở khắp các mảng tham vọng của con người. Phạm Thanh Xuyên lần đầu ngẫm được: “Vẫn biết loài người sống không dễ dàng gì, trong mỗi trái tim họ đều chứa một con quỷ tham lam và một quái vật ích kỷ. Nhưng chỉ là, bộ não của họ đã điều khiển hai trái bom nguyên tử này: như thế nào mà thôi.” Trong cuộc sống thì sự ích kỷ lại là tiền đề cho vô vàn sự mất mát diễn ra. Để rồi khi họ đau khổ nhất thì cũng là lúc họ chẳng còn gì trong tay nữa. Bấy giờ họ than khóc, họ mang nỗi đau của bản thân ra để làm tổn thương người khác. Phạm Thanh Xuyên chỉ biết tức giận mà gào thét vào mặt họ. “Đám người ích kỷ, chỉ lo lắng cho lợi ích cá nhân. [...] Mỗi khi gặp chuyện là các ngươi trốn chạy, chỉ lo bảo toàn tính mạng của bản thân. Các người lấy tư cách gì để hưởng bình an và hạnh phúc?” “Tôi cười vào cái bản chất tàn ác bên trong lớp vỏ thiên thần của các người. [...] Tôi cười khinh cái thứ tình nghĩa dối trá sẵn sàng đâm chọc người thân để tranh đoạt lợi ích. [...]” Sau giấc ngủ ba ngàn năm tỉnh lại Tâm ích kỷ vẫn sục trào lòng ai Bao tham vọng và đố kỵ còn mãi Ai vô tình, ai viết lại chữ tâm. Phạm Thanh Xuyên cuối cùng lại không thể trở thành một người bình thường. Anh ôm theo căm phẫn uất hận, tức giận thực hiện màn hắc hóa tàn ác nhất. Nhẫn Tâm Hỏa bấy giờ mới chính là: sự phẫn nộ của tham vọng...
"Linh kinh, linh kinh, linh kinh!"
Trên nóc chiếc lồng kính trong suốt đang bị treo lủng lẳng bởi những sợi dây xích sắt to tướng nặng trịch. Một con chim phượng hoàng lông màu lửa bỗng nhiên xuất hiện, nó vươn cánh ưỡn ngực đầy mệt mỏi.
"Khỉ thật, linh hồn mỏng manh, sức mạnh cũng thế, cũng yếu ớt. Hazzz!"
...
Bảo tàng ngọn Lửa Ma thuật bỗng lóe lên tia sáng màu đỏ. Giới báo chí truyền thông lại thỏa sức sáng tạo cho tin tức Nhẫn Tâm Hỏa tái xuất giang hồ. Hàng ngàn hàng vạn đầu báo đăng bài tiên đoán về một thế giới diệt vong. Cảnh sát vào cuộc điều tra, bảo tàng bị phong tỏa.
Nhân viên lau dọn - Hắc Thế Thiên là người đầu tiên, cũng là người duy nhất được ông quản lý chấp nhận cho ở lại, lau chùi trông giữ bảo tàng. Chỉ với vài phút nhận việc ngắn ngủi, cậu đã quen được anh đại úy đẹp trai và cô em gái ruột nhỏ xinh xắn của anh ta.
Buổi sáng trời trong xanh, gió mát lành, Hắc Thế Thiên ung dung đi tới bảo tàng. Anh xắn tay áo bắt đầu làm việc, mới lau được sàn nhà, chùi rửa vài cái lồng kính thì tiếng ồn rầm rầm trên tầng ba khiến anh nổi hứng tò mò, sinh lòng hiếu kì. Đi ra ngoài lôi theo vài tên cảnh sát vào trong, Thế Thiên cùng họ lò dò đi lên tầng ba hóng chuyện. Đẩy cánh cửa sắt nặng trịch ra, Hắc Thế Thiên chống hông, chậc lưỡi thở dài.
"Lại trộm, lại cắp rồi. Tôi không hiểu tại sao. Chỉ trong ba tiếng đồng hồ, mà căn phòng này lại đón tiếp nhiều tên trộm như thế."
Đại úy Trần Duy Kiên lấy ra một chiếc còng tay, vừa thong dong bắt trộm vừa ôn tồn giải thích.
"Cách đây ba ngàn năm, Nhẫn Tâm Hỏa có năng lực thỏa mãn tham vọng của con người. Họ chỉ cần trao đổi với Nhẫn Tâm Hỏa thứ có giá trị xấp xỉ bằng với ham muốn của họ. Thì ngay lập tức, ước muốn ấy sẽ được Nhẫn Tâm Hỏa thực hiện. Bằng bất cứ giá nào, Nhẫn Tâm Hỏa cũng thực hiện nó, trừ khi ngọn lửa Tâm Hỏa bị mất sức mạnh."
Hắc Thế Thiên nhớn mày nhếch mép, nghe một đống Nhẫn Tâm Hỏa gì đó xong rồi chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao. Anh nuốt nước bọt, xoa gáy gãi đầu nhăn nhó.
"Nói chung là mấy tên trộm này muốn trộm ngọn lửa màu đỏ kia đúng không?"
Đại úy Trần Duy Kiên cười khà khà đỡ tên trộm đứng dậy.
"Họ không ăn cắp ngọn lửa, họ chỉ muốn Nhẫn Tâm Hỏa thực hiện tham vọng của họ thôi."
"Là đến đây để cầu nguyện đúng không?". Hắc Thế Thiên chắp hai tay tinh nghịch nói.
Đại Úy Trần Duy Kiên cười sặc sụa, cười đến mức ho khụ khụ như người bị bệnh hen suyễn.
"Này cậu bạn, cậu hài hước quá rồi đấy. Nhẫn Tâm Hỏa là thế lực nào mà cậu dám nói họ đến đây chỉ để cầu nguyện chứ."
Vừa nói, đại úy Trần Duy Kiên vừa kí đầu tên trộm vừa giải thích cặn kẽ cho Hắc Thế Thiên hiểu.
"Bọn họ mang vàng, mang bạc đến để đổi lấy nhiều vàng nhiều bạc hơn. Họ đến để đổi một thứ gì đó lấy một thứ gì đó cao siêu hơn. Thậm chí là hi sinh người khác để cứu lấy bản thân cũng được chấp nhận."
Hắc Thế Thiên bắt đầu hiểu ra, anh giật thót vỗ hai tay vào nhau rồi thản nhiên nói thẳng.
"Ơ, nói như thế thì họ có thể tùy tiện lấy tính mạng của một người lạ mặt, để trao đổi với Nhẫn Tâm Hỏa sao?"
Đại úy Trần Duy Kiên mím môi nghiêm túc gật đầu.
"Đúng thế."
Dứt lời, đại úy áp giải tên trộm rời khỏi phòng. Hắc Thế Thiên đưa mắt nhìn những sợi dây xích to đùng cách mạng đang trói chặt lồng kính trong suốt. Bên trong le lói ngọn lửa ba nhánh cháy sáng rực, Thế Thiên buột miệng.
"Ngọn lửa bé xíu mà có sức tàn phá kinh khủng như thế. Bảo sao mà lại bị phong ấn ở đây."
Cánh cửa sắt khép kín lại, Hắc Thế Thiên nhún vai thở dài đi xuống tầng hai. Trong căn phòng ấy, ngọn lửa màu đỏ trong lồng bùng lên dữ dội, nó nhẹ nhàng nung nóng chảy lồng kính. Dùng sức đốt làm đứt dây xích to. Cứ thế nó cháy loang ra tứ phía chẳng bao lâu thì thiêu rụi cả viện bảo tàng.
"Bịch!"
Hắc Thế Thiên mệt mỏi đặt bình chữa cháy thật mạnh xuống đất. Quản lý viện bảo tàng xồng xộc chạy tới trước mặt cậu, khua tay múa chân chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Cậu mới làm việc được bảy tiếng đồng hồ, thế mà ra cớ sự này rồi. Giờ thì hay rồi, bảo tàng cháy hết rồi. Cậu...cậu!"
"Cậu cái gì chứ, tôi cũng đâu có muốn việc này xảy ra đâu". Hắc Thế Thiên bức xúc cãi lại.
Đại úy Trần Duy Kiên từ từ bước tới, hai tay nâng niu một con quạ đen xì, lông nó cháy khét sặc mùi xăng.
"Ông Châu, không phải do cậu ta đâu. Có lẽ là tại nó."
Quản lý Châu bức xúc chạy đến nhìn con quạ bị gãy cánh đang nằm thoi thóp với lớp lông cháy xém. Ông rùng mình bịp chặt mũi vì không chịu được cái mùi xăng nồng sặc.
"Ơi trời ơi, ném đi, ném đi! Vứt bỏ nó đi! Ghê quá, kinh quá!"
Hắc Thế Thiên nhếch mép bước tới ôm con quạ vào lòng, anh kiếm cớ chuồn luôn.
"Vậy để tôi đi vứt nó."
Chẳng cần nghe câu trả lời từ ai, Hắc Thế Thiên ôm chặt con quạ chạy vụt đi ngay. Vừa chạy trốn tới gốc cây phượng ở công viên, anh đặt con quạ lên ghế đá. Cẩn thận lật dở từng phiến lông lên, anh thì thầm với con quạ.
"Mày có đau không, để tao tìm thuốc về băng bó cho mày nha. Ở đây chờ tao đấy."
Hắc Thế Thiên vừa đi thì toàn thân con quạ bốc cháy, Nhẫn Tâm Hỏa ba nhánh màu đỏ nhập vào cánh tay con quạ, trị thương cho nó rồi sử dụng thể xác nó luôn. Đôi mắt quạ đen chuyển màu đỏ, lông không còn đen tuyền nữa, nó biến thành màu lửa cam sáng bóng óng mượt. Nhẫn Tâm Hỏa đỏ cứ thế thoát ra khỏi phong ấn một cách dễ dàng.
...
Tòa giải trí thế giới, trong căn phòng rộng lớn đang bố trí dàn cast quay trực tiếp chương trình: Phỏng đoán tương lai. Trên chiếc ghế mây sang trọng, một người đàn ông thanh lịch mặc nguyên một bộ combo màu tím. Hình xăm ngọn lửa to tướng ở phía bên trái cổ gần xuống vai. Vàng bạc đá quý lấp lánh kín các ngón tay, cúc áo thậm chí là hoa văn đính dày.
Quý cô MC thanh lịch nhỏ nhẹ lật tờ giấy rồi đặt câu hỏi.
"Dạ thưa nhà tiên tri Huyễn Thế Uyển, hiện tại cả thế giới đang bị ma thuật: ngọn lửa Nhẫn Tâm tấn công. Các con quái vật kì dị xuất hiện ngày càng nhiều, mạng sống mỗi người đang bị đe dọa. Không biết anh có suy nghĩ gì về tương lai của con người hay không. Và đến bao giờ thì ngọn lửa Nhẫn Tâm mới thật sự biến mất?"
"Một câu hỏi khá dài nhỉ!"
Huyễn Thế Uyển đan hai tay vào nhau, giả vờ vân vê các ngón. Đôi môi anh mấp máy mở hờ, giọng nhỏ trầm bí hiếm.
"Nhẫn Tâm hỏa màu đỏ là mạnh nhất. Ngày ấy, hắn đã tạo ra Nhẫn Tâm hỏa màu trắng, màu đen, màu lục và cả màu... tím nữa. Nhưng không lâu sau, hắn bị phong ấn. Kéo theo đó là tất cả Nhẫn Tâm hỏa cũng bị phong ấn theo."
Dựng người ngồi ngay lại, Huyễn Thế Uyển chậc lưỡi nói tiếp với chất giọng thanh thoát hơn.
"Chúng ta hãy thống kê lại và phân tích một chút nhé. Nhẫn Tâm hỏa gồm có mười một màu xếp theo thứ tự: Đỏ, tím, đen, trắng, lục, cam, lam, chàm, vàng, nâu, hồng. Mỗi loại có đặc trưng riêng nhưng đều có dạng như hình xăm trên cổ của tôi đây."
Vừa nói vừa phụ họa tay, Huyễn Thế Uyển chuyển giọng rùng rợn.
"Ngọn lửa luôn chia làm ba nhánh tượng trưng cho: thần hồn, thể xác và giới hạn. Thần hồn chính là sự sống của một Nhẫn Tâm hỏa, nhánh đó bị cắt cũng đồng nghĩa với việc sức mạnh của nó sẽ tiêu tan. Thể xác chính là chỉ cơ thể mà nó điều khiển."
"Nhẫn Tâm Hỏa thực hiện tham vọng của con người tùy theo độ vững chắc của thần hồn. Vậy nên, tùy theo sức mạnh thần hồn của Nhẫn Tâm Hỏa mà con người có thể lựa chọn các trao đổi khác nhau. "
Nói đến đây, anh thở dài mệt nhọc.
"Hazzz, đáng tiếc rằng Nhẫn Tâm hỏa đỏ bị phong ấn nhưng chỉ kéo theo ba màu Nhẫn Tâm hỏa. Vẫn còn lại bảy loại đang tồn tại trên thế giới. Tuy trước đây chúng bị con người giam giữ trong nhiều lớp hóa học. Nhưng bây giờ thì, chúng dần lớn mạnh và phá hủy vòng giam giữ ấy."
Huyễn Thế Uyển đang nói thì bỗng nhiên im bặt lại. Cả phim trường giương mắt trắng dã, há hốc miệng ra nhìn luồng khí màu tím bay lượn trong không trung. Chợt nó lao đi, đâm thẳng vào trán nhà tiên tri rồi biến mất hút. Nữ MC ngượng ngùng đưa bàn tay run run của mình ra hẩy vai Huyễn Thế Uyển.
"Thưa anh!"
Chưa dứt chữ anh thì Huyễn Thế Uyển trừng mắt nhìn thẳng. Tròng đen bây giờ đã hóa thành màu tím trong vắt long lanh, đôi mắt anh bỗng sắc lạnh đáng sợ. Thế Uyển đứng dậy bóp cổ nữ MC, anh nhìn xoáy thẳng vào mắt cô mà nói.
"Ham muốn, cô muốn nổi tiếng. Cô muốn cả thế giới biết đến cô, ngưỡng mộ cô."
Mặc nữ MC la hét dãy dụa, Huyễn Thế Uyển búng tay biến ra ngọn lửa màu tím có ba nhánh nhỏ trên ngón trỏ. Anh ấn ngón tay vào trán nữ MC để ngọn lửa thâm nhập vào não cô ta. Xong việc, anh chỉ tay về phía đám người đang sợ run cầm cậm trước mặt.
"Giết họ đi, và rồi cô sẽ nổi tiếng."
...