Hạnh phúc, đôi khi mỏng manh như bọt xà phòng, một cơn gió nhẹ thổi cũng đủ bong bóng vỡ tan. Trái tim con người cũng vậy, mỏng manh như một viên pha lê, một chấn động nhỏ cũng đủ làm nó vỡ tan. Một vết thương cũng có thể rỉ máu. Một nỗi đau, cũng có thể hằn lên một vết sẹo vĩnh viễn không thể phai mờ. Sự tổn thương sẽ làm người ta sợ hãi, rồi không dám mở lòng để đón nhận ai khác nữa. Rồi một người đến sưởi ấm trái tim tổn thương của ta, rồi ta tự hỏi, có nên cho nhau một cơ hội?
...
Nhìn lại những người bạn quanh mình, nó nhận ra rằng, nó vẫn là một người may mắn. May mắn vì chưa từng trải qua mối tình đau khổ nào, cũng chẳng bị tổn thương bởi cái thứ được gọi là tình yêu. Chưa phải nếm chịu cái cảm giác như xé tâm can, những uất hận và những oan ức, cũng như tủi hờn như họ đã từng trải qua. Nhìn nụ cười lúc này của họ, chắc họ phải mạnh mẽ thế nào mới có thể vượt qua đau khổ và lấy lại nụ cười ấy. Nụ cười vui vẻ, hồn nhiên không vương nỗi lo hay đau khổ. Không vướng phải dù chỉ một chút sầu bi.
Đang suy tư, chợt có tiếng quát khiến nó giật mình,
- Mấy cái đứa kia! Biết mấy giờ rồi không hả? Có nhanh về không để tao còn khóa cửa? Định làm ca hai nữa phải không?
Cả đám cúp đuôi như một con mèo, cười hì hì hì với bác bảo vệ:
- Vâng… vâng bọn cháu về ngay đây. Chúc bác buổi tối vui vẻ với cô tóc dài áo trắng.
Trinh nói:
- Không chân, bay lơ lửng nữa.
- Máu me be bét bò từ gầm bàn ra.
- kêu anh ơi em lạnh lắm anh ôm em đi!
Nói rồi, cả bọn chạy nhanh ra khỏi cổng.
Mấy người còn bị bác bảo vệ mắng theo:
- Mấy con ranh này! Biết tao sợ ma mà còn hù dọa. Tối nay mà tao gặp thì sáng mai chúng mày khỏi phải vào công ty nghe chưa.
Bốn cô gái cười vang, vừa chạy vừa trêu người bảo vệ:
- Chú không cho chúng cháu vào, thì cháu leo rào vào.
- Tao tóm được tao lập biên bản cả lũ.
Tiếng cười xa dần, người bảo vệ lắc đầu cười nói:
- Đúng mấy con quỷ sứ, không ai là không trêu chọc.
Từ xa vẫn còn vọng lại tiếng nói của mấy cô gái:
- Này! Hôm nay ăn gì nhỉ?
- Nấu canh chua đi! Tao thèm canh chua quá!
- Thôi đổi món đi! Cái đó cầu kỳ quá.
- Vậy món gì bây giờ?
…
Tiếng bàn luận xa dần rồi biến mất.
Ánh chiều tà chuyển dần sang màu đen của đêm tối, hàng cây bắt đầu tắm mình trong ánh đèn cao áp, bóng người cùng đã thưa dần, đâu có trong không khí bắt đầu dậy lên mùi thức ăn của bữa tối, thúc dục mọi người trở về nhà.
…
Ngày… Tháng… Năm…
Cái thai cũng đã bắt đầu sang tháng thứ 5, bụng của đã bắt đầu thấy rõ. Cũng chẳng thể nào dấu mọi người được nữa. Nó quyết định kể rõ sự tình với mấy người bạn thân. Nghe xong, mọi người ai cũng cảm thông và xót xa cho nó. Thương cho một người con gái, chưa từng trải qua tình yêu mà đã vội làm mẹ. Họ bàn nhau để nói với đồng nghiệp để họ dễ dàng chấp nhận mẹ con nó. Cuối cùng, nó chọn cách nói dối. Nói dối, nói rằng cha của đứa trẻ đã chết rồi. Người thân không công nhận mẹ con nó, đuổi nó đi.
Ban đầu cũng có những lời nói ác ý, cũng như những tiếng chế giễu, chỉ trích nó là hạng con gái hư hỏng, không biết giữ gìn ăn cơm trước kẻng,...
Nhưng rồi mọi chuyện cũng lắng xuống lời đồn đại thưa dần. Họ cũng đã bắt đầu chấp nhận mẹ con nó. Nhìn đứa bé trong bụng đang ngày một lớn lên, một cảm giác hạnh phúc dâng trào. Xen một chút buồn man mác. Nó lo sợ đứa trẻ sẽ bị khổ cực, cuộc sống của của hai mẹ con sẽ ra sao, con của nó sẽ như thế nào. Có ngoan ngoãn hay không? Có dễ nuôi hay không. Đang suy nghĩ lung tung, chợt có người vỗ vai làm nó giật mình quay lại. Đó là Loan, một cô gái có ngoại hình ưa nhìn, giọng nói dễ nghe. Lại rất được lòng mọi người. Loan có một ông chồng giàu có yêu thương cưng chiều vợ hết mực. Nhìn thấy Loan nó khẽ đánh nhẹ vào cánh tay nói:
- Cái chị này! Làm em giật cả mình. Chị làm thế lỡ rơi mất thai thì sao?
Nó cười nhăn nhở với Loan, nụ cười có chút ranh mãnh, Loan cũng không kém phần nó đáp lại:
- Rơi thì chị nhặt đem về luôn, khỏi phải năn nỉ em làm mẹ nuôi.
- Còn lâu em mới cho. Em sẽ đòi lại cho bằng được.
- Xi, giỏi thử rơi thử xem có mất không.
nó giả vờ hờn dỗi không nói. Chợt thấy món đồ trong tay Loan bèn hỏi:
- Mà chị đang cầm gì trên tay đó?
Nhấc chiếc cặp lồng giơ lên, nói
- À! Cái này là canh gà, chồng chị mang cho chị. Nhưng không thích ăn nên ăn không nổi, nên chị mang hết cho em. Ăn đi cho con nó lớn, dạo này gầy lắm rồi đấy.
Nó cười hì hì, tay đỡ lấy cặp lồng nói
- Chị cho thì em xin. Em cảm ơn chị nhiều.
Nó mở cặp lồng ra, mùi thơm xộc lên mũi nó hít hà hương thơm và nức nở khen:
- Thơm quá đi! Chồng chị chiều chị thật đấy! Ước gì em cũng có một người chồng như chồng chị.
Loan chỉ mỉm cười nhìn cái bụng tròn căng của nó, Trong đó, là một hình hài bé nhỏ thứ mà cô luôn khao khát ngày đêm. Ngập ngừng Loan nói;
- Lệ này! Em cho chị làm mẹ nuôi đứa bé có được không? Vợ Chồng chị không có con, cũng muốn có một đứa trẻ làm con để cho vui cửa vui nhà. Sinh con xong em về ở luôn với vợ chồng chị cho tiện chăm sóc hai mẹ con.
Nó ngẩng lên nói;
- Có một người mẹ như chị, con em không còn may mắn nào bằng. Chị cứ yên tâm, con em sẽ là con của chị.
Loan mỉm cười, nhìn chiếc bụng của nó một khao khát bùng cháy trong lòng. Đã mười năm rồi, mười năm kể từ khi lấy chồng, cô luôn khao khát được làm mẹ vậy mà ông trời vẫn từ chối ước vọng này của cô, ông trời vẫn không cho cô một đứa con.
…