"Ông đoán người phụ nữ che mặt đó là ai?" Cố Hạo Đình truy hỏi, "Có phải người trong tổ chức của ông không?"
"Chắc không đâu, các thành viên thuộc tổ chức của ba bị Duật Cẩm đuổi giết hết rồi, chỉ còn mình ba thôi."
Cố Hạo Đình nhíu mày trầm tư, đôi mắt đen sâu thẳm càng thêm tăm tối.
Cố Ngạo Thiên vẫn luôn nhìn hắn, đáy mắt thoáng chút thương tiếc. "Con làm tổng thống rất xuất sắc."
Cố Hạo Đình nhìn ông, bỏ qua chủ đề vừa rồi: "Tạm thời chưa biết chúng có mục đích gì, nhưng tôi cho rằng chỉ cần ông không hành động, chúng cũng không đạt được mục đích."
"Ba cũng nghĩ vậy, nên mới làm như mình vẫn đang bị giam. Tuy thế này không thay đổi được gì, nhưng chúng cũng sẽ không thể tiến thêm một bước. Thôi thì ba cứ coi như mình vẫn đang mất tích."
"Trước mắt đành để ông chịu thiệt vậy. Nhưng tôi hứa nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này." Cố Hạo Đình hứa hẹn.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com