"Khai Tâm, vừa rồi… cậu ngồi ở đó rất lâu, có phải có tâm sự không?"
Ở bên này, gần như Hứa Dao không dám đối mặt với Khai Tâm, tuy rằng vào thời kì đầu khi trò chơi mới ra mắt, lúc Hứa Dao làm hội trưởng hội kỉ luật, cô hoàn toàn không coi Khai Tâm ra gì.
"Không."
"…"
Nghe thấy câu trả lời của Khai Tâm, Hứa Dao lại trầm mặc một lần nữa, tuy rằng trong lòng không tin, nhưng không dám để lộ ra mặt.
Hứa Dao vốn phải là cô gái của hắn ở cái thế giới này, bây giờ cô có biểu cảm như một con thỏ trắng nhát gan như vậy, Khai Tâm không nhịn được bật cười: "Hứa Dao, có phải cậu sợ tôi lắm không?"
"Không… Đâu có."
Câu đằng trước được nói ra gần như là theo bản năng, nhưng sau đó cổ cô co rụt lại, hai chữ đằng sau không tự nhiên được như lúc trước.
"Còn nói là không."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com