webnovel

19/ Con dã thú vũng vẫy

Anh ta cố cậy bộ giáp ra lần nữa nhưng không thể , với một niềm tin kỳ quặc , anh ta nhảy xuống dòng suối , một lần nữa khiến nó nhuộm máu , cơ thể anh ta vẫn hồi phục , vẫn bám trặt lấy bộ giáp . Khi máu nhừng chảy trong dòng suối , là lúc anh ta phải tin rằng điều này là không thể . Lội lên bờ và nằm trên tấm cỏ , anh ta tự hỏi bản thân có nên vật lộn với bộ giáp hay chấp nhận nó như một phần của cơ thể , một thể hoàn thiện hoặc một sự cấy ghép .

"Nếu không thể hòa hợp , có lẽ ta sẽ lại cố tự hủy mất"

Nhặt một mảnh quặng lên , chúng chẳng khác mấy những viên đá thông thường nhưng có màu đỏ nâu đặc chưng , anh ta biết điều này vì chiếc kia khi trong quá trình làm kiếm sĩ tập sự , anh ta cũng đã có trải nghiệm khai thác quặng và xử lý quặng sắt . Thở dài , vác cơ thể tàn tạ của bản thân cùng hàng trăm cân sắt lên ngọn đồi , những mảnh quặng vương vãi khắp nơi , khi đến nơi anh ta thả toàn bộ số quặng vào lò , lão người lùn đứng hình nhìn anh , trâm lửa lên , than cháy lên mãnh liệt và dữ dội .

"Ông làm à ?"

Rõ ràng anh ta không còn nhiều pháp lực để làm điều này , đồng thời , người thợ rèn như lão cũng đã quen với những ngọn lửa dữ dội nên cũng không khó hiểu khi làm được điều này , lão chẳng quan tâm anh ta mà cứ chăm chăm vào nhọn lửa , anh ta biết rằng phép thuật lửa của lão là một thứ kinh nghiệm của cả đời , vì một phép thuật tạo ra dựa trên những gì mà người dùng từng nghe , nhìn , hiểu và trải qua , không chỉ thế nó còn dựa trên cách nhìn nhận và hiểu được sự vật , sự việc đó , so với anh ta , phép thuật lửa của lão thực sự rất mạnh mẽ nhưng thực sự thiếu linh hoạt , vì lão chỉ là một thợ rèn không cần thiết phải chiến đấu , lão coi nhọn lửa như ý chí và sức mạnh của bản thân .

" Được rồi , tạm thời dừng lại ! "

Anh ta hô lên , nhọn lửa lớn của lão dừng lại , những viên quặng giờ chỉ còn lài những những mảnh vỡ , dùng búa anh đập vụn những mảnh quặng rồi tiếp túc cho thêm than .

"Được rồi , lên lửa đi "

Nhọn lửa lại cháy lên đáng sợ hơn lần , trước , lão gồng lên bằng tất cả sức mạnh , mặt lão nổi lên cả đống gân xanh , thi thoảng lão lại phải nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục gồng lên . Sau một thời gian , khi lão thấm mệt , những phần kim loại chảy xuống đáy , những tạp chất nổi lên , anh ta lấy hết chúng ra khỏi khôi sắt đỏ rực , nhanh tróng dùng kẹp gắp nó ra nền đất , khối sắt lặng rơi xuống bắn ra những tia lửa , nó rất lớn , lớn bằng 1 phần 3 cơ thể lão người lùn .

"Mẹ kiếp , quá đỉnh !"

Tuy hình dạng của nó không quá đẹp đẽ nhưng nó là thành quả tốt nhất của lão và anh ta rồi , đập khối sắt nóng thật mạnh để định hình , những mảnh tạp chất cứ rơi ra , cuối cùng khi nguội , khối sắt đã trở trở thành một miếng dài , khói trong khôi nhà tụ lại dày đặc đã tản hết , anh ta hài lòng nhìn kết quả . Giờ anh ta mới để ý , sợi xích còn lại của thi thể kia có dấu hiệu bị đập nhưng lại không vỡ , có lẽ vì thói quen nên lão đập búa tản ra chứ không tập chung một chỗ