Thì ra là bà Dương, mẹ của Đàm Hoàn Hề. Mới mấy tháng không gặp mà mái tóc bà ta đã bạc trắng, trông già đi rất nhiều, không còn vẻ hống hách ngạo mạn như trước nữa. Bà ta quỳ trên đất, khom người như một bà lão.
"Bác sĩ Thời, cầu xin anh, xin hãy cứu con gái tôi." Bà ta giơ tay lên, định túm lấy góc áo Thời Cẩn.
Anh lùi về sau một bước, hơi chau mày, nói: "Bà Đàm, tôi không phải là Chúa cứu thế, tôi chỉ là một bác sĩ khoa ngoại mà thôi."
Bà Dương thấp giọng nghẹn ngào: "Thật sự không còn cách nào khác sao?"
Tất cả mọi người đều nói con gái bà ta không cứu được nữa, nhưng con bé mới 25 tuổi, còn trẻ như thế...
Thời Cẩn lắc đầu: "Xin lỗi."
Anh ra hiệu cho Tiêu Dật đỡ bà ta lên, không muốn tiếp tục lôi kéo nữa, vừa quay đầu thì thấy Khương Cửu Sênh đứng cách đó không xa. Thời Cẩn bước đến hỏi: "Sao em xuống giường rồi?"
Bà Dương khom lưng, đi qua bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn, hốt hoảng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com