9 Chương 9: Trưng cầu ý kiến

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Theo như kế hoạch của Tống Á, bài hát Thrift Shop ( Cửa hàng second-hand ) này tốt nhất có thể đưa vào trong album mới nhất của Lowry, dù sao một phần "cảm hứng" của hắn đến từ chính người trong bộ vest màu hồng ngày hôm đó, ông chủ công ty âm nhạc người có giọng nam trầm thấp.

Trong suy nghĩ, hắn dự định biên soạn lại ca khúc này, phụ trách phần rap chính là Lowry, ông chủ với giọng nam trầm sẽ hát những đoạn điệp khúc kia với giai điệu vô cùng 'tẩy não'.

Hắn không ghét Lowry, với lại tránh cho việc Album mới của Lowry Bé thất bại, hắn có thể giải quyết thêm được vấn đề công ăn việc làm của Tony, mà chính bản thân mình cũng có thể kiếm thu nhập từ tiền bản quyền của bài hát. Một công ba việc. Tất cả mọi người đều vui vẻ.

Nhưng bởi vì vậy, hắn nhất định phải mau chóng thay đổi kế hoạch đem bản nhạc của mình thực hiện càng sớm càng tốt trước khi Album mới của Lowry được sản xuất chính thức, đã không còn nhiều thời gian.

Ví tiền của hắn thì ngày càng không còn dư dả nữa rồi.

Các con số LCD trên đồng hồ bấm giờ không ngừng nhảy nhót, Tống Á đã quyết tâm, hắn ngồi xuống đối diện với Goodman.

"Dịch"

Goodman bắt chước theo giọng điệu cùng điệu bộ của người da đen: "Anh quyết định vô cùng chính xác, Bro!" Tay phải của anh ta nắm lại thành nắm đấm đưa về phía Tống Á.

Tống Á cũng không có hưởng ứng làm theo, ngược lại sắc mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Goodman chằm chằm.

"Không tiện."

Goodman mất một giây kinh hãi: "Sorry, Sorry…" Anh ta lúng túng thu hồi lại nắm tay, liên tục xin lỗi: "Vừa rồi, tôi quá hưng phấn rồi, vì vậy liền làm ra hành động không tốt… Tống tiên sinh, tôi vô cùng vô cùng xin lỗi."

Ở thời điểm này, hầu hết các chủng tộc khác vẫn còn rất e ngại đối với hành động này của người da đen. Kể cả là người da đen trung thực nhất, thỉnh thoảng họ cũng sẽ sử dụng hành động này để dò xét tính cách và phẩm chất của đối phương. Tống Á xuyên không qua đây đã một thời gian dài, đối với những thời điểm mấu chốt, hắn đã nhanh nhạy nắm rõ được. Mấu chốt quyết định ở chỗ ánh mắt, nhất định phải có phần sát khí.

"Vấn đề đầu tiên, gọi tôi là Alexander là được."

Lợi dụng đối phương lộ sơ hở nhỏ, Tống Á có thể xác định, 80% đối phương hiện tại không có chống lưng lợi hại gì, lá gan cũng không lớn, hắn hơi thả lỏng người, lấy ra máy tính xách tay để lên phía trên, hỏi: "Nếu chưa đủ 18 tuổi để là người ký kết hợp đồng thì cần phải có chữ ký của người giám hộ đúng không?"

"Tất nhiên rồi."

Goodman vội vàng đi tới trước tủ hồ sơ, kéo ra một cái ngăn kéo, "Hoặc là người giám hộ ký vào thư ủy thác cho một người, hoặc là ủy thác người khác thay mặt trở thành người giám hộ tạm thời." Anh ta tìm ra được một phần văn bản tài liệu đưa cho Tống Á: "Đây là những quy tắc tiêu chuẩn của việc toàn quyền ủy thác, nhưng thế nào anh lại muốn đề cập tới vấn đề ủy thác quyền giám hộ, liền cần luật sư trợ giúp. Chờ một chút…"

Goodman nhìn Tống Á một cách chăm chú một lần từ trên xuống dưới: "Anh năm nay bao nhiều tuổi?"

"Mười lăm, làm sao vậy?" Tống Á nhìn văn kiện thuận miệng trả lời.

"F*ck!"

Goodman ảo não mắng một câu thô tục: "Tôi vừa bị cậu lừa gạt, cậu đúng là đồ ranh ma."

Dù vừa rồi bị phát hiện nhưng Tống Á vẫn tỏ ra như chẳng có vấn đề gì xảy ra, "Vấn đề thứ hai …" Tống Á tiếp tục hỏi.

"Cậu viết thứ gì đó, có thể cho tôi xem được không? Chúng ta hỏi tới đáp lui từng vấn đề cũng chẳng có hiệu quả, một chút cũng không."

Tống Á không nghĩ tới Goodman là người coi trọng mặt mũi, để đền bù cho việc vừa mới lộ ra thái độ e dè trước Tống Á, anh ta đem máy tính xách tay từ trong tay Tống Á lấy lại "Để tôi xem một chút, ừ, chuyển nhượng lại bản quyền của ca khúc, phân chia lợi nhuận album âm nhạc…"

Hắn lẩm bẩm dựa theo từ ngữ trong các văn bản tài liệu liên quan lấy từ tủ hồ sơ ra, ném cho Tống Á hết văn kiện này đến văn kiện khác.

"Trên nguyên tắc chính là như vậy, thế nhưng những quy cách của tài liệu tiêu chuẩn này, nói thật đều không có tác dụng." Goodman ngồi trở lại vị trí của chính mình. "Những điều luật của pháp luật này đã thay đổi rất lớn, Hollywood cùng với giới âm nhạc đều có cách chơi của riêng mình, cậu phải tìm cho mình người đại diện tốt nhất."

"Tôi vừa nghiên cứu tư liệu, không phải là có hiệp hội cung cấp bảo hộ quyền lợi của tác giả ca khúc và bản quyền ca khúc của tác giả sao?" Tống Á truy hỏi.

"Cậu nói là ASCAP (Hiệp hội nhà soạn nhạc, nhà văn và nhà xuất bản Hoa Kỳ), BMI (Hiệp hội truyền thanh âm nhạc Hoa Kỳ), những thứ này sao…?" Goodman giải thích, "Đầu tiên, họ chỉ phục vụ quyền lợi của các thành viên trong hiệp hội, muốn trở thành hội viên, cậu nhất định phải đóng một khoản tiền, BMI sẽ đắt một chút còn ASCAP rẻ hơn một chút. Sau đó cậu còn phải có tác phẩm đã được công bố, cậu có sao? Nếu như cậu đã có, bọn họ thường sẽ gửi cho cậu một lời mời."

"Không, tôi là vì ca khúc đầu tiên của mình mà muốn tư vấn pháp lý." Tống Á thành thật trả lời.

"Cậu xem, đây chính là vấn đề." Goodman giơ hai tay ra: "Cậu không có tác phẩm đã được công bố và cũng không nhận được lời mời công khai từ hai hiệp hội kia, vì vậy cậu không đủ điều kiện để trở thành hội viên. Mà không thể trở thành hội viên cậu lại khó có thể công khai đăng tải tác phẩm, đây là một nghịch lý, đúng không nào?"

Tống Á có chút choáng váng, "Vậy bản quyền thì sao? Bản quyền bài hát của tôi không bị mất chứ? Chẳng hạn như bị công ty âm nhạc chiếm lấy."

Goodman mỉm cười, "Khả năng này cũng không thể tránh khỏi, tại sao Hollywood phải nuôi nhiều người như vậy, như người đại diện, người quản lý, luật sư, chuyên gia kế toán, vì cái gì? Không phải bởi vì chuyện ăn cắp, chiếm đoạt bản quyền xảy ra quá nhiều hay sao?"

"Vẫn là câu nói kia, tôi khuyên cậu trước tiên nên đi tìm một người đại diện tốt." Hắn lại đề nghị một lần nữa.

"Nếu như tôi gặp phải một người đại diện không tốt thì sao? Theo như anh đã nói, tôi đã không có tác phẩm đã được công bố, sẽ không có người đại diện nào coi trọng tôi, mà không có người đại diện nào coi trọng tôi thì tôi liền cả đời không có cách nào công bố được tác phẩm, cái này cũng đồng thời là một nghịch lý hả!" Tống Á có chút uể oải, lý tưởng cùng thực tế khác biệt quá lớn.

"Muốn đi vào giới giải trí này vốn là rất khó, cậu nhóc."

Goodman chỉ chỉ vào Tống Á, "Giống như cậu… khụ khụ… Tôi ấn tượng với nhiều những đứa trẻ gốc Phi, ngồi ở hàng sau xe bus, trong miệng ngâm nga bài hát, một bên nghe máy nghe nhạc mang theo người, một bên cầm bút chì ghi ghi viết viết một chút ở trên mẩu giấy nhỏ, mơ ước viết nên một ca khúc nổi tiếng đúng không? Đáng tiếc, thực tế rất tàn khốc, xã hội tư bản sẽ đào thải một bộ phận cá thể rất nhỏ kia ra khỏi kim tự tháp một cách tự nhiên. Gần mười năm, Chicago xuất hiện bao nhiêu ngôi sao ca nhạc có danh tiếng? Cậu chia theo tỷ lệ dân số thử xem là cậu có thể biết mình có bao nhiêu cơ hội để thành công. Còn có những thiếu nam thiếu nữ ấy đi đến Los Angeles để tìm giấc mộng của bản thân họ, có mấy người thực thực sự tỏa sáng được? Phần lớn bọn họ đều thất bại hết. Chỉ là cậu không nhìn thấy mà thôi. Hãy nhìn thẳng vào năng lực của mình, không nên đem hết tiền tiêu xài vào mộng tưởng không thiết thực ở trước mắt này."

"Nói thừa, tôi mà giống như bọn họ sao? Ông đây là người xuyên không, đúng là người chuyên lo chuyện bao đồng." Tống Á trợn mắt, âm thầm phỉ nhổ gã luật sư một cái.

Hai người lại tiếp tục trao đổi thêm một lúc nữa, Goodman quan sát sắc mặt của Tống Á, cảm giác bộ dáng của hắn không có ý định buông tha dự tính của mình, chẳng muốn khuyên nữa: "Về bản quyền, tôi cho cậu mấy lời khuyên chân thành này. Đầu tiên, cậu phải đem toàn bộ chứng cứ cất giữ lại cho tốt, bao gồm cả ca khúc, tác phẩm mà cậu sáng tác, cả bản phác thảo hay bản thảo hỏng cũng không được vứt đi, chờ tới khi xảy ra một vụ kiện tụng thì sẽ dùng đến. Tốt nhất có thể đem chính các ca khúc mà mình sáng tác đều sao chép lại thành một bản demo. Bởi vì biểu diễn cũng là một loại bản quyền."

"Thứ hai, cậu có thể đem những ca khúc cùng với bản demo cầm sang bên ASCAP để lập hồ sơ bản quyền tác giả, đại khái mất khoảng 20 đô la, chú ý, đây chỉ là lập hồ sơ chứ không có nghĩa là ASCAP chấp nhận bản quyền tác giả của cậu, nếu như muốn ASCAP chấp nhận bản quyền tác giả của cậu thì cậu còn phải tiếp tục tốn mất mấy trăm đô la cùng với vài tháng nữa, nhưng như thế cậu vẫn chưa chắc được trở thành hội viên."

"Cuối cùng, cậu cần một chiến lược tốt để tăng tỷ lệ phân chia cho người đại diện trong vài năm đầu giao dịch. Dù sao, hợp đồng với người đại diện không được vượt quá mức 3 năm. Khi không hài lòng, thời điểm vừa tới, cậu cùng lắm thì đổi người thôi. Nếu như cậu có thể tiến vào được giới giải trí, thì liền có tư cách trở thành hội viên của ASCAP hoặc là BMI. Đến lúc đó, hiệp hội sẽ cung cấp cho cậu các loại trợ giúp cũng có thể gách vác một phần công việc của người đại diện nữa, bây giờ cậu đang phải đối mặt với rất nhiều khó khăn đến lúc đó thì sẽ không phải gặp nhiều khó khăn nữa."

Nói xong, Goodman chỉ chỉ máy bấm giờ, vừa tròn một tiếng.

Tống Á cảm giác gã luật sư này còn có lương tâm, chính bản thân hắn cũng được lợi không nhỏ, hắn đứng dậy trịnh trọng bắt tay chào tạm biệt gã luật sư, "Cảm ơn." Sau đó lấy ra 35 đô la đưa cho đối phương.

"Ách, tiền tư vấn pháp lý là tiền tư vấn pháp lý. Cậu còn cần phải nộp tiền phí tư liệu nữa, một phần là 10 đô la." Goodman chỉ chỉ vào tập văn bản tài liệu bị Tống Á thu vào cặp công văn.

Tống Á vội vàng đem toàn bộ văn kiện lấy ra, chọn ra một phần hữu ích là tập văn kiện thỏa thuận của người đại diện ủy thác, lần nữa lấy ra tờ 10 đô và những văn kiện khác trả lại cho Goodman.

"Thứ quỷ hẹp hòi!" Goodman mắng, hắn lại chăm chú kiểm tra lại một lần nữa số tiền thu được, "Cậu là người phía Nam thành phố đúng không?" Hắn đột nhiên hỏi.

"Vâng, như thế nào?"

"Phải cẩn thận những người dùng tiền mặt để trả cho khoản tiền hợp đồng." Goodman kiểm tra tính đàn hồi tiền giấy trên tay: "Người ở phía Nam thành phố... Đặc biệt là người da đen thích thanh toán bằng tiền mặt, bởi lẽ có thể trốn thuế được. Một khi trốn thuế, qua thời gian nộp thuế, hợp đồng ký kết với bọn họ có thể trái với điều ước, cậu cũng không dám tùy tiện kiện cáo bọn họ. Bởi vì hợp đồng mà đưa ra ánh sáng, đối với bọn họ cùng lắm chỉ là đối mặt với việc tố tụng, còn cậu phải đối mặt với Cục Thuế Quốc gia, hiểu không?"

Cục Thuế Quốc gia lợi hại như thế nào thì Tống Á cũng biết rồi, nổi danh nhất ở Chicago chính là đại ca xã hội đen Alcatel cũng gặp phải khó khăn khi rơi vào tay của Cục Thuế Quốc gia, so với FBI đám người đó còn đáng sợ hơn.

Lại một lần nữa nói lời cảm ơn, hắn rời khỏi Văn phòng Luật sư Goodman.

avataravatar
Next chapter