86 Chương 86: Cự tuyệt

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

"Cậu có tin những lời nói của Donovan không? Bảy công ty điện ảnh lớn của Hollywood liên thủ áp chế CAA."

Chờ bọn họ rời đi, chỉ còn lại Tống Á và Goodman, hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau.

"Cũng không chắc chắn lắm, bảy công ty này làm cách nào lũng đoạn toàn bộ thị trường? Mở hội nghị liên hiệp chắc? Vậy chỉ cần xuất hiện một tên phản bội thì sáu công ty còn lại đều phải ra toà án, chưa tính đến việc Hollywood có đầu tư một khoản vốn lớn vào các công ty điện ảnh nhỏ." Goodman đáp: "Nhưng mà do thái độ đề phòng tình trạng lũng đoạn, quả thực không có chuyện bọn họ để cho CAA độc quyền trong dịch vụ cung cấp nhân lực trọn gói đâu, William Morris vẫn có cơ hội giành lại lợi thế về tay mình."

"Mỗi lần tôi ký hợp đồng đều quá kích động, ngay lúc đó đã đồng ý chịu ký hợp đồng rồi. Nói không chừng lúc đó mà cứ lạnh nhạt thờ ơ với họ thì có khi kết quả sẽ càng tốt hơn."

Tống Á nói với vẻ tiếc rẻ.

"7.5% đã là tốt rồi, những người đại diện độc lập khi đối mặt với những người nổi tiếng mới đưa ra cái giá thấp nhất là 5% thôi, William Morris cũng phải giữ thể diện chứ."

Goodman mở tivi, trong màn hình đang phát trực tiếp cảnh tượng ở nơi quân Mỹ dội bom vào quân đội Iraq, "Sau chiến tranh với Việt Nam, chúng ta lại tiếp tục ném bom lên đất nước khác." Anh ta nói.

"Cuộc chiến lần này có vẻ như cách chúng ta rất xa, trong nước cũng không có những trận biểu tình phản đối lớn." Tống Á biết về sự biến động chính trị ở Mỹ vào giai đoạn giữa và cuối chiến tranh Việt Nam trong lớp lịch sử của hắn, cảm thấy có chút là lạ.

"Tôi nói thế này, suy nghĩ của tôi vẫn chưa được trưởng thành, nhưng mà ca khúc của cậu về sau tốt nhất có thể tránh chủ đề chiến tranh, hòa bình thế giới và những vấn đề lớn khác ra được không." Goodman đột nhiên nói về một chủ đề khác.

"Tại sao chứ? Phong cách hỗn hợp của ca sĩ là dựa vào những thứ này mà." Tống Á hỏi.

"Thời đại đã thay đổi rồi. Những năm tám mươi, CCCP* tại Afghanistan điên cuồng ném bom công kích. Vì các hoạt động tuyên truyền của mình, chúng ta cần những thứ như vậy. MJ là một ngôi sao khá hoàn hảo, hình tượng tốt, thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện, quan tâm trẻ em và người nghèo, chống chiến tranh, chống phân biệt chủng tộc. Anh ta bôn ba khắp nơi trên toàn thế giới kêu gọi hòa bình. Cậu cũng biết, những fan cuồng nhiệt nhất của MJ chính là những người Đông Âu bị CCCP kiểm soát. Tất cả những điều này đều có nguyên do cả. Bây giờ..." Goodman muốn nói nhưng lại thôi.

(*) Liên bang Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Xô viết hay còn gọi là Liên Xô.

"Bây giờ làm sao cơ?"

"Nước Mỹ nên rút kinh nghiệm từ cuộc chiến tranh với Việt Nam, và họ sẽ không lại để cho những người nổi tiếng cùng các nhân vật chính trị nhiều lần khơi mào thảo luận đề tài chống chiến tranh đâu. Đây là một xu thế lớn, người ta sẽ không tắm hai lần trên một dòng sông (ngụ ý sẽ không mắc lại một lỗi đã từng mắc phải), nước Mỹ cũng như vậy. CCCP ném bom gây chiến, chúng ta đi hô hào hòa bình thế giới và thúc đẩy sự phổ biến của MJ trên toàn thế giới, nhưng bây giờ là chúng ta đang ném bom..."

"Nhà nước không cần MJ nữa, chẳng lẽ điều này còn có thể ảnh hưởng đến việc anh ta đi hát, ra album, hoặc là ảnh hưởng đến sở thích của người nghe sao?" Tống Á có phần không tin.

"Anh em MJ đều thích làm những thứ này. Hai người bọn họ đều đắm chìm trong những thứ đó, nhưng cách thức thành công sẽ theo thời đại mà biến hóa... Hy vọng bọn họ có thể phát hiện ra được." Goodman tắt tivi đi.

"Không hát về những đề tài lớn, chẳng lẽ lại hát những thể loại nhạc về chiếc dây chuyền vàng lớn, đồng hồ vàng, tiền, súng, thuốc phiện, xe, phụ nữ, băng đảng?" Tống Á tỉ mỉ suy nghĩ một chút, tự cười một mình, "Đó không phải những đề tài đã rất quen thuộc với người da đen sao?"

"Thêm một chút giọng điệu khinh bỉ sự phân biệt chủng tộc nữa, quả thật là quá hoàn hảo!" Goodman cũng cười lên.

Tống Á nằm ngủ trong phòng làm việc. Buổi sáng lúc đi học, khi ra đến cổng, hắn tình cờ gặp một nhân viên quản lý tài sản của tòa nhà.

"Thư gửi về công ty càng ngày càng nhiều, hộp thư đầy lên nhanh quá."

Tay quản lý tài sản cầm một đống lớn các loại bưu kiện đưa cho Tống Á ký nhận, lại móc ra tờ giấy, "Có thể ký tặng vợ tôi một chữ được không? Cô ấy là người hâm mộ các bài hát của cậu."

"..."

Tống Á mỉm cười ký tên, cho chút ít tiền boa để đuổi anh ta đi, tiện tay đem bưu kiện phân thành từng loại. Các loại quảng cáo thiết bị âm nhạc và đồ dùng văn phòng, danh mục sản phẩm, hắn đem những thứ này ném hết lên bàn trong phòng điều khiển, Dyle sẽ tự biết xử lý. Quảng cáo bất động sản, những vật phẩm xa xỉ, kể cả quảng cáo của công ty du thuyền cũng bắt đầu xuất hiện. Những công ty này rất nhạy bén, cũng biết ca sĩ có tiền, bưu phẩm in ấn rất đẹp. Có những quyển tạp chí dày cộp màu sắc rực rỡ, Tống Á tiện tay đem đống đó cùng với các bưu phẩm quảng cáo khác ném vào thùng rác.

Số còn lại, trừ những hóa đơn ra, hầu hết là các bưu phẩm do người đại diện các nơi gửi đến để giới thiệu về các ca sĩ mới, demo bài hát hay lời mời biểu diễn. Những thứ gửi qua các con đường thông thường đến, Tống Á đều để lên trên bàn làm việc, khi nào hắn rảnh sẽ lần lượt lấy ra xem. Về phần những thứ linh tinh nhét vào khe cửa kia đều là của những người đại diện hay thậm chí là lũ ma cô muốn đi theo cửa sau, sơ yếu lý lịch gửi đến cũng là từ những người mới ở quanh vùng không biết cách nào để tiến cử bản thân theo con đường bình thường. Những cái này đa số không đáng tin cậy, từ lâu hắn đã chẳng thèm để ý tới.

Lái xe về đến dưới nhà, Tống Á đón Emily, hai anh em cùng nhau đi tới trường học.

Những cảm giác mới lạ lúc ban đầu khi biết mình học cùng một người nổi tiếng không còn nữa, có vẻ như các bạn học sinh đã đối xử với hắn theo một cách bình thường hơn. Đều là hai con mắt một cái mũi, dù sao những người theo đuổi người nổi tiếng một cách điên cuồng chỉ là số ít. Đương nhiên, sự yên bình này chắc chắn một phần đến từ sự giản dị của hắn. Tống Á luôn ăn mặc rất bình thường: mũ lưỡi trai, cổ áo dựng thẳng. Lúc đi qua sân trường lúc nào hắn cũng chỉ chăm chăm nhìn đường, đôi khi đáp lại một vài lời chào hỏi của bạn học, đối xử với mọi người cũng không hề kiêu kỳ.

Buổi chiều, đội nhạc giao hưởng tập hợp để luyện tập. Tống Á tìm đến vị trí quen thuộc của mình, từ trong rương lấy ra chiếc kèn trumpet, vừa chú tâm lắp ráp, vừa cùng bạn bè xung quanh trò chuyện đôi câu.

"Hôm nay có thêm một thành viên mới."

Cô giáo dạy nhạc giới thiệu, "Katy Mcgee, mọi người cùng chào đón bạn mới nào."

Tống Á ngẩng đầu, thấy cô nữ sinh dễ bảo hôm nọ đang cầm violin đứng bên cạnh cô giáo dạy nhạc. "Xin chào." Cô hướng về phía mọi người mỉm cười, nhìn về phía hắn, cô ta lại càng cười tươi hơn.

"Thâm thật..." Hắn ta chỉ có thể cùng mọi người vỗ tay chào đón sự có mặt của thành viên mới.

Cũng may, vị trí đứng của người thổi trumpet ở phía sau, cách người đánh đàn violin rất xa, trong lúc tập luyện, nữ sinh dễ bảo kia có phạm lỗi vài lần, cô giáo có thể nói khá kiên nhẫn, chỉ cảnh cáo một câu, "Katy, hãy chơi tốt như lúc em đến tham gia phỏng vấn ấy."

Về cơ bản thì cô ta chơi cũng khá tốt, nguyên nhân hình như là ở cây đàn.

"Em nên đi tìm một cây đàn tốt hơn rồi mới quay lại đây, Katy..."

Kết thúc buổi tập luyện, người đứng đầu nhóm violin cũng là một cô gái, cô ta đến phía trước mặt của cô nàng dễ bảo văng ra một câu chế nhạo, sau đó ngẩng cao đầu rời đi.

Những cô gái khác trong dàn nhạc khi nghe được câu này, đều nhìn nhau cười chế nhạo.

Xem ra, ngày đầu tiên cô ta đã bị cô lập rồi. Các cô gái trong trường tư này cứ cào xé nhau như vậy đấy. Nhìn qua thì có vẻ như đang cười cười nói nói dịu dàng, nhưng thật ra thì đang nói những lời làm tổn thương lẫn nhau. Họ là cái loại mà không nói những từ thô tục, nhưng sau đó sẽ lập thành những nhóm nhỏ để phát tán tin đồn xấu về người này người kia.

Tống Á chẳng thèm quan tâm đến điều này. Hắn cất cây kèn đi, nhân lúc nữ sinh dễ bảo đang thu dọn đồ đạc, hắn mang balo lên lưng và rời đi luôn.

"Xin chào... APLUS!"

Kết quả là vẫn không thoát được, ở bãi đỗ xe khi đang chuẩn bị khởi động xe, nữ sinh dễ bảo đột nhiên xuất hiện ở trước xe chào hỏi với Tống Á.

Tống Á giật mình, giẫm phanh lại, mở cửa sổ của xe ra, nhìn cô đầy nghi kỵ.

Hôm nay cô ta mặc bộ đồng phục nhà trường, một tay ôm lấy hộp đàn, một tay cầm cặp sách, thở hồng hộc đi vòng sang phía ghế phụ lái. "Xe của em hỏng rồi, có thể cho em đi nhờ một đoạn đường được không?"

Bãi đỗ xe người đến người đi, rất nhiều bạn học đều chú ý tới chuyện đang xảy ra ở chỗ hắn.

Xem ra hôm nay cô ta liều thật rồi, nếu bị từ chối ở nơi công cộng như thế này, thì sắp tới sẽ làm trò cười cho chúng bạn học trong thời gian dài.

"Xin lỗi, McGee, anh không có ý định kiếm bạn gái trong trường."

Tống Á từ chối một cách thẳng thắn, sau đó lái xe đi luôn.

Sau khi Tống Á đi khỏi đó, cô gái bối rối đứng nhìn chiếc F150 rời đi, chịu đựng những ánh mắt giễu cợt từ bốn phương tám hướng.

Nhưng mà Tống Á cũng không cảm thấy đáng thương cho cô ta dù chỉ một chút, hắn ta thậm chí cảm thấy rằng mình từ chối quá muộn. Nếu như hắn cứng rắn từ sớm và cùng đối phương có thái độ rõ ràng thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay.

"Cũng không xinh mấy, so với Milla còn kém xa..."

Còn có một điều nữa là Milla sắp về nước. Cô nói trong điện thoại là đoàn làm phim có thể sẽ rời khỏi Fiji vào đầu tháng Hai, sau đó quay lại trường quay Los Angeles để tiếp tục quay nội dung còn lại của bộ phim.

Lúc này hắn ta không muốn có tiến triển gì với một cô gái mặt dày.

Bây giờ hắn rất bận rộn, ngày ngày chăm chỉ luyện tập "I Feel IT Coming" đến khuya, sau đó cùng Dyle và Aiur chuẩn bị tiền kỳ cho quá trình thu âm bài hát "Remember The Name". Tống Á còn phải quản lý ba công ty, đây đều là dùng thời gian ngoài giờ học.

Bên William Morris cũng làm việc rất mau lẹ. Donovan fax qua vmột số tài liệu, họ đã chọn một số mục tiêu để A+ Audio mua bản quyền.

avataravatar
Next chapter