83 Chương 83: Nổi tiếng thật rồi

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Sau khi tan học, liên tục có bạn học từ các lớp bên cạnh thậm chí có cả từ các khối khác nghe được tin tức tìm đến. Tống Á ký tên quá nhiều đến nỗi tay mỏi nhừ. Giữa trưa tại nhà ăn, cũng vì chen nhau xin chữ ký mà thiếu chút nữa gây nên rối loạn. Dưới sự đàn áp của phó hiệu trưởng cuối cùng trật tự mới được khôi phục lại.

"Xem ra lựa chọn của mình không sai, viết một trăm bài hát đạt đĩa bạch kim cũng không bằng làm ca sĩ nổi tiếng đứng trên sân khấu..."

Khi xác định mình đã thật sự là người nổi tiếng, Tống Á vội tẩu thoát khỏi biển người sau khi tan học. Hắn trực tiếp chạy thẳng vào câu lạc bộ bóng bàn.

Tống Á vung vẩy cây vợt bóng bàn. Bóng đập vào tường rồi bật lại, bên tai chỉ có tiếng "Bành! Bành!" buồn tẻ của bóng liên tục đập vào tường.

Thật vất vả mới có được sự yên tĩnh này thì bỗng: "Này, APLUS." Cô gái da trắng dễ bảo lần trước tán tỉnh hắn lại xuất hiện.

"Hả..."

Tống Á đành phải tiện tay đập bóng vào trong góc, quay đầu lại chào hỏi cô gái. Hai tay đối phương chắp sau lưng, quần đùi màu trắng cùng áo phông thể thao buộc vạt làm tôn lên dáng người duyên dáng của cô nàng một cách hoàn hảo. Bộ ngực cao thẳng rung lắc một cách mạnh mẽ, cũng không biết là do chơi bóng mệt mỏi hay là bởi vì hồi hộp.

"Tớ ở câu lạc bộ cầu lông bên kia." Cô chỉ chỉ bên ngoài.

"Cool."

Trải qua cuộc gặp với chàng nha sĩ của Halle, Tống Á biết những đứa trẻ học trường tư thường xuất thân từ gia đình trung lưu, khá có vai vế trong vùng. Có câu ngạn ngữ rằng"Thỏ không ăn cỏ gần hang", nên cho dù rõ ràng đối phương cố ý, hắn vẫn nên lựa chọn giả ngu. Tuy nhiên mấy cô nàng kiểu này tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua đâu.

"Buổi tối cậu có bận gì không? Có lẽ, chúng ta có thể cùng đi xem phim."

Cô gái trẻ thoải mái mở lời hẹn hò, so với lần trước càng chủ động hơn. Tống Á cảm giác cô ta không chỉ là có ý định, mà quả thực như đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế để bổ nhào vào hắn.

"Ơ... Tôi, buổi tối tôi còn phải luyện hát." Hắn từ chối một cách nhã nhặn.

"Luyện ca khúc nào vậy? Ca khúc mới sao?"

"Tất cả, bài cũ cũng phải luyện."

"I can feel that body shake, And the heat between your legs..."

Cô ta thuận miệng hát hai câu mang ý khêu gợi rõ ràng, xong rồi xấu hổ cúi đầu cười cười: "Là bài này sao? Tớ hát như vậy có được không?" Lần này khi ngẩng đầu lên, hai mắt đã ẩn chứa tình ý, vẫn không quên khẽ cắn môi nhìn Tống Á. "Hay là, cho tớ tới tham quan phòng thu âm của cậu cũng được mà."

Khoan nào, cái ngữ khí phảng phất khêu gợi này là chuyện gì đang xảy ra vậy: "À, bài này mình thu âm xong rồi..."

Tống Á còn chưa kịp dứt lời. "Con khốn!" Mấy vị nữ sinh người da đen đột ngột xuất hiện phía sau lưng nữ sinh dễ bảo, chị đại thủ lĩnh của đội kia dúi đầu cô xuống: "Thừa dịp mọi người không chú ý à?"

"Hứ! Mày đang làm gì vậy? Bắt nạt sao? Tao sẽ báo với giáo viên!" Nữ sinh dễ bảo cảnh cáo chị đại.

"Á à, đi báo cáo đi, đồ con đ*..." Đằng sau một nữ sinh người da đen khác bắt đầu thi triển thiên phú của chủng tộc mình.

Nữ sinh dễ bảo nhìn về phía Tống Á, thấy hắn cũng không có ý định anh hùng cứu mỹ nhân: "Được rồi, được rồi, bọn mày cứ chờ đi." Nói xong thì cô hất tóc, tức giận rời đi.

"Này, APLUS." Chị gái mập mạp duỗi nắm đấm về phía Tống Á: "Khối mười hai, tôi tên Denise, còn cô ấy là..."

Chị đại lần lượt giới thiệu tên các chị em còn lại với Tống Á: "Chúng tôi vì cậu mà thành lập một nhóm người hâm mộ, người một nhà mới có thể tham gia. Về sau trong trường học cứ để tôi bảo kê cho cậu đi, cam đoan sẽ không còn có mấy loại hư hỏng như vừa rồi đến quấy rối cậu."

"A, Denise có người nhà ở trong PN..." Một cô gái nói chêm vào.

Trường học tư nhân còn có cả nữ lưu manh cơ à?

Tống Á buồn bực cụng nắm đấm với chị đại xong mới chợt nhận ra. Không đúng! PN? People Nation? Đây không phải chính là bang phái đối đầu với bang GD ở phía Nam Chicago, những kẻ giết người đến máu chảy thành sông sao? Đối phương ngay cả bối cảnh của mình cũng không biết đã xông tới kết giao, xem ra là chỉ lấy danh xã hội đen ra oai mà thôi.

Tống Á vẫn không có biểu cảm gì, giả bộ vui vẻ đối đáp vài câu.

"Không quấy rầy cậu nữa, tiếp tục chơi bóng đi, nhớ kĩ, tôi bảo kê cho cậu."

Denise rất vui vẻ trước những lời pha trò của Tống Á, trước mặt đám chị em cô ta cũng tỏ ra có thể diện, vui tươi hớn hở chào tạm biệt.

"Haiz!"

Tống Á lừa mấy cô gái đi rồi thở dài: "Nơi này cũng không thể ở nổi nữa sao? Chẳng lẽ sang năm lại phải chuyển đến trường học quý tộc? APLUS phải chuyển trường ba lần rồi?"

"Vừa có đánh nhau ở đây sao?"

Một lát sau giáo viên tới, là giáo viên thể dục dạy môn bóng nhỏ*. Đó là một người đàn ông trung niên người da trắng thích choàng áo len trên vai. Hai tay ông luôn khoanh chặt trước ngực. Tống Á trong một thoáng bắt đầu hiểu hàm ý trong lời nói, xem ra là nữ sinh dễ bảo đã thật sự đi báo cáo với giáo viên.

(*) Bóng nhỏ, chỉ bóng bàn, tennis, cầu lông, đối lập với bóng lớn.

"Không có gì, mấy bạn ấy đùa nhau thôi ạ." Tống Á trả lời.

"Hừ hừ."

Giáo viên thể dục ném cho hắn một quyển sách nhỏ: "Tháng Hai có cuộc tranh tài Squash của thanh thiếu niên. Em đại diện cho trường học của chúng ta đi tham gia đi."

"Em chơi Squash chính là để đi tìm chốn bình yên thôi mà!" Tống Á âm thầm chửi thề, cúi đầu nhìn đồng hồ, trả lại sổ cho giáo viên: "Có khả năng em không đi được."

"Nhất định phải đi! Thầy biết trong trường em đã thể hiện rất tốt rồi, nhưng tham gia câu lạc bộ thể dục chính là để mang thêm vinh dự về cho trường. Nếu không thầy sẽ trừ điểm của em, thầy mặc kệ em là ngôi sao ca nhạc hay là cái gì." Giáo viên thể dục uy hiếp khá gắt gao.

"Em thật sự không đi được."

"Hừ hừ, trừ điểm rồi mà vẫn không đi được?"

"Thầy đừng trừ điểm học tập của em mà thầy, em thật sự không thể đi..."

"Ngày đó có chuyện gì quan trọng sao?"

"Em phải tham gia Grammy!"

"Grammy...?"

"À! Lễ trao giải Grammy!"

"Được rồi." Giáo viên vẫn là người rất hiểu lý lẽ, Tống Á bảo vệ được điểm số của mình. Hắn dựng thẳng cổ áo lên, rụt cổ lại như thằng trộm đi ra bãi đỗ xe, lái chiếc F150 về A+ Record.

Trong phòng điều khiển Dyle đang cùng bàn bạc với các nhạc công được thuê đến về việc thu thử. Nhóm nhạc sĩ mang theo mấy cô gái trẻ đến, cả đám ngồi ở trên ghế sofa, tay cầm chén rượu, tán gẫu với nhau cái gì đó. Xem ra phải đặt mua tủ rượu để trong phòng điều khiển rồi. Cũng may, dưới sự kiểm soát cứng rắn của Tống Á, nơi này sẽ không xuất hiện vị lá cây khó ngửi.

Aiur bị Big A kéo đi làm chương trình phát thanh. Lúc này hai người đang ở trong phòng phát thanh khoe khoang chém gió.

Sao mà nơi này càng lúc càng giống studio của lão Joe thế nhỉ...

Tống Á bước vào văn phòng. Tống A Sinh mang theo một lão già người Hoa đang ngồi chờ bên trong.

"Cậu chủ..." Ông già chỉ chỉ đồng hồ, ra hiệu Tống Á đến muộn.

"À! Tôi quên mất."

Tống Á vỗ trán một cái, nhớ ra hôm nay hắn có hẹn một thợ may tay nghề tốt tới để may đo trang phục cho mình. Người này là do Tống A Sinh giới thiệu, nghe nói là một thợ may rất lợi hại ở Ninh Ba, đến nước Mỹ đã mấy chục năm rồi.

"Ông chủ muốn may một bộ lễ phục để tham gia lễ trao giải Grammy, đừng quan tâm sẽ mất bao nhiêu tiền, cứ làm cho thật tốt, ông hiểu không?"

Tống A Sinh ở một bên lải nhải, lão già kia chỉ đáp lại bằng những tiếng ừ, ừ.

Tống Á đứng thẳng để ông ta đo đạc từng vị trí trên thân thể, cầm trong tay miếng vải mẫu, cứ chọn một màu trầm để may là thỏa đáng nhất.

Trang phục đi dự lễ trao giải Grammy không giống với Oscar. Vả chăng ca sĩ thường là những người đi đầu trào lưu, hãng Colombia đối với lễ trao giải này cũng yêu cầu ca sĩ lựa chọn trang phục thời thượng hơn là chuẩn mực. Tống Á dự định thay đổi hình tượng của mình sang một phiên bản long trọng, quý phái hơn. Nhưng cũng không cần tỉ mỉ quá, dù sao cũng không cần lên sân khấu. Tuy nhiên tiệc rượu chúc mừng sau đó thì khác. Toàn bộ người tham gia được yêu cầu trang phục phải trang trọng, càng trang trọng càng tốt, có lễ phục, có áo đuôi tôm càng tốt.

Áo đuôi tôm thôi bỏ qua đi, theo thẩm mỹ của Tống Á thì thực sự không thể nào chấp nhận thứ đó, vẫn là lễ phục tốt hơn.

Mariah Carey nhận được năm đề cử và một phần biểu diễn trực tiếp trên sân khấu buổi lễ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giải Người mới xuất sắc nhất chắc chắn sẽ thuộc về cô. Các giải thưởng khác thì phải xem vận may. Năng lực quan hệ xã hội của Colombia Recordes kỳ thật mới là thứ quan trọng nhất.

"Ngày 20 tháng 2 trao giải Grammy, chậm nhất là ngày 15 ông phải giao áo rồi đấy." Tống Á dặn dò khi tiễn thợ may và Tống A Sinh ra về.

"Yên tâm, yên tâm đi."

Hai ông già rời đi.

Mấy cô gái mà nhóm nhạc sĩ đưa đến hẳn là đã nhìn thấy Tống Á. Một trong số đó lấy cớ đi vệ sinh, vừa đi ra ngoài là đâm sầm vào lòng Tống Á, bấy giờ đang chuẩn bị trở lại phòng làm việc.

"Thật xin lỗi, cậu không sao chứ... Ồ, là APLUS sao? Tôi..."

Đối phương giả bộ rất giống, nhưng Tống Á đã là tay cáo già rồi: "Không sao, không sao." Không đợi đối phương nói xong, hắn lễ phép nghiêng người qua nhường đường, bước nhanh đi về văn phòng, đóng cửa lại.

Hốt thẳng đống danh thiếp của người đại diện vào ngăn kéo, lại ném toàn bộ sơ yếu lý lịch của ca sĩ vào máy cắt giấy: "Hiệu suất làm việc này của mình, chậc chậc..." Hắn dương dương tự đắc mở máy quay đĩa, bắt đầu luyện hát trong đêm.

avataravatar
Next chapter