78 Chương 78: Gặp nạn

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Ở phía Nam đến tuần thứ hai, Tống Á đã định vị phân khúc khách hàng của mình. Bài hát "I feel it coming" của hắn phù hợp với những quán bar tiết tấu chậm rãi*, với những đôi trai gái áp sát vào nhau. Bài hát của hắn vốn là một bản nhạc tình có chút tiết tấu với nội dung ám chỉ, giúp cho các khách hàng khơi gợi cảm xúc, sau đó…

(*) Tên gọi những quán bar nhạc chậm, downtempo.

Sau đó, có chuyện gì xảy ra thì Tống Á và chủ quán bar cũng không thể kiểm soát được, dù sao quán cũng bán được rất nhiều rượu, đôi bên cùng có lợi.

Tống Á hát xong đi về phía sau sân khấu, cầm lấy tiền mặt rồi rời đi. Nhiều khi cả một đêm, hắn có thể tham gia ba buổi biểu diễn, thù lao của một buổi biểu diễn dao động ở mức hai nghìn đô đến năm nghìn đô. Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao Lowry Bé đi ra ngoài hai tháng rồi quay trở về có thể vừa mua được xe vừa mua được một căn nhà. Ca sĩ kiếm tiền thật sự là quá dễ dàng.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ gặp phải một số trường hợp quỵt nợ. Bọn họ cũng không phải là những người buôn bán, mà là người trung gian, bầu show. Bởi vì, toàn bộ các giao dịch tiền mặt đều dựa vào thỏa thuận bằng miệng, có một số bọn trung gian tiến hành các giao dịch với hắn sau đó lại không giữ lời hứa.Ví dụ như, từ trong tay những người làm buôn bán, bọn họ lấy được năm nghìn đô, sau đó, chỉ trả cho Tống Á hai nghìn đô hay thậm chí chỉ trả có một nghìn đô.

Bọn họ rất am hiểu, ở vùng này cũng có chút thế lực, biết rõ ca sĩ rất vội lịch trình, tiền thì dễ kiếm, lại không muốn mạo hiểm, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian tiền bạc với một kẻ trung gian người bản địa, dù biết bị lừa tiền cũng tự cho mình xui xẻo rồi bỏ đi. Bọn họ cũng rất biết cách chọn mục tiêu. Một người như Tống Á mang dòng máu con lai, hai người còn lại một là người da đen, người còn lại là người da trắng. Cả nhóm chỉ có ba người, vậy thì ngu gì mà không ức hiếp chứ. Nếu như đổi lại thành đám người đông thế mạnh mà lại dễ bị kích động như ban nhạc rock, hoặc là Lowry Bé ca sĩ nổi tiếng người da đen luôn có nhiều tùy tùng vây quanh, mang thêm cả người đại diện có huyết thống của người Mexico thì bọn họ chắc chắn sẽ cân nhắc lại.

" F*CK! Nếu như tôi mà có súng thì…"

Chán nản bước ra từ một quán bar đêm, Aiur tức giận kêu la: "Tôi nhất định bắn chết thằng NGer kia."

Lúc thỏa thuận là ba nghìn năm trăm đô, nhưng đến khi lấy được tiền thì lại chỉ có một nghìn đô. Trong lòng của Tống Á cũng khó chịu chẳng kém gì Aiur, nhưng không muốn nói tiếp về chuyện này nữa. Hắn nhìn ra bên ngoài một chút: "Tôi đã nói rằng đừng nhắc tới súng rồi cơ mà, chúng ta không mang theo súng." Hắn đem tiền trong tay chia ra làm hai, nhiều hơn hai tờ hay ít hơn hai tờ hắn cũng mặc kệ, ném cho Aiur và Dyle: "Cứ như vậy đi, chúng ta còn phải nhanh chóng đi mua vé máy bay để quay trở về Chicago."

Còn có hai sự kiện nữa đang chờ Tống Á ở Chicago, một là sự kiện gặp gỡ năm mới của tổ chức quyền bình đẳng do Michelle mời, hắn đã đồng ý sẽ hát một bài hát. Một sự kiện khác là bữa ăn cảm ơn của nghị sĩ Underwood, ông này hiện nay đã được chọn lên làm nghị sĩ liên bang. Nếu ông ta đã gọi Tống Á đến, đoán chừng cũng không thể trốn thoát được việc phải đứng dậy hát một bài rồi.

Chuyến đi xuống phía Nam lần này, thu nhập được mười lăm nghìn đô. Ngoại trừ mấy vụ làm ăn nhỏ lẻ được năm nghìn đô ra, thì công ty Colombia Records còn cho hắn cơ hội biểu diễn ở đêm dạ hội Giao thừa tại Atlanta. Bữa tiệc này được tài trợ bởi công ty Coca cola hùng mạnh, thù lao hát trong bốn phút đồng hồ là hai mươi nghìn đô, Tống Á cùng với nhân viên tùy tùng của công ty Colombia Records chia đều 5:5.

Sau này, chờ danh tiếng của hắn đã được nâng lên, thì giá trị thương hiệu của hắn sẽ còn cao hơn nữa. Trong tay Tống Á còn có một bản nhạc có được nhờ Thiên Khải là 'Remember The Name" chưa đem ra, trong lòng không cảm thấy lo lắng một chút nào.

Ba người Tống Á mệt mỏi kéo thùng nhạc cụ, đi tới ven đường dự định sẽ gọi xe taxi. Tuy nhiên ở phía đối diện, một chiếc xe tải nhỏ bất ngờ khởi động, sau đó quay đầu, rê đuôi xe một cái thật đẹp mắt, kèm theo tiếng phanh gấp đầy chói tai từ bánh xe, xe dừng ở trước mặt của ba người.

"Hey! NGer! Tao vừa mới thấy bọn mày cầm tiền trong tay, lấy ra đây, lấy ra đây!"

Cửa xe mở ra, hai gã người Latin ngồi ở ghế tài xế và ghế phụ lái tay cầm súng lục, họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía ba người.

"Mau! Nhanh lên!" Bọn chúng căng thẳng không ngừng nhìn ngó bốn phía xung quanh. Rạng sáng, ở trên đường phố Miami vẫn rất đông người qua lại: "Tao đếm đến 3, không đưa thì tao nổ súng! Một!"

"F*CK!" Aiur mắng: "Mấy thằng chó Mexico!"

"Mexico con m* mày ấy, bọn tao là người Cuba."

"Này! Đừng tán dóc với chúng nó nữa! Đưa tiền cho tao! Nhanh! Hai!" Gã ngồi ở ghế tài xế rút ra cây súng.

"Đưa cho bọn nó đi." Tống Á còn có thể nói được cái gì nữa chứ, đành phải chấp nhận xui xẻo.

Rốt cuộc, Aiur còn không dám đối đầu với đám người Cuba, chống lại họng súng. Anh ta hậm hực đem xấp tiền vừa mới nhận trong tay, ném đi.

"Tên da trắng kia, tiền của mày đây! Đừng có giở trò thủ đoạn bịp bợm!" Tên cướp sau khi lấy tiền từ tay Dyle, lại đem họng súng ngắm về phía Tống Á: "Mày! Trên cổ!"

"F*CK!" Tống Á đành phải đem vòng vàng mà lão Joe đưa cho hắn tháo xuống. Bình thường, hắn căn bản không bao giờ đeo thứ đồ chơi này, chỉ khi cần thêm chút khí thế mới dùng một chút. Vừa hoàn thành buổi biểu diễn ở hộp đêm, hắn còn chưa kịp tháo xuống, có lẽ chiếc vòng cổ này hôm nay muốn bỏ hắn mà đi mà.

"F*CK YOU! NHANH!" Đối phương bắt được sợi dây chuyền mà Tống Á ném qua, đạp chân ga, đột nhiên chiếc xe tải không khởi động được.

Cái này… có chút lúng túng, gã ngồi ở ghế tài xế điên cuồng xoay đi xoay lại chiếc chìa khóa khởi động, chiếc xe cũ liên tục phát ra tiếng lọc cọc.

"F*CK! Tại sao đám người Cuba cặn bã như chúng mày không cút ra khỏi nước Mỹ đi?" Aiur mắng.

"Chúng ta đến nước Mỹ này đúng là chuyện quá ngu ngốc mà!" Ngược lại, gã ngồi ghế phụ lái không còn việc gì khác để làm, bèn kề bang súng lên cửa kính, khẩu súng thò ra bên ngoài xe: "Mấy thằng NGer bị bắt tới đây làm nô lệ tụi mày, sao không cút về châu Phi đi."

"Mày cút!"

"Mày cút ý!"

"… "

Cả hai bên đấu võ mồm tận 2, 3 phút đồng hồ. Cuối cùng chiếc xe ôtô mới khởi động được và lái đi: "Sau này đừng để cho tao gặp lại bọn mày!" Aiur hướng về cái đuôi xe đang bốc lên khói đen, hét lên thể hiện độ hung hãn.

Đầu của gã người Cuba từ cửa sổ chìa ra ngoài, giơ ngón tay giữa lên hướng về phía bọn họ.

"Đúng là, nếu như tôi mang súng thì đã khác." Aiur vừa mắng vừa ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Tống Á và Dyle, hai người đã đem cái thùng nhạc cụ làm băng ghế ngổi ở ven đường: "Hai người đang làm gì vậy?"

"Anh không sợ bọn chúng nổ súng chắc." Dyle đứng lên, tiếp tục vẫy tay bắt taxi.

Một người đàn ông da trắng đứng ra bắt xe, hẳn là xác suất xe taxi dừng lại cao gấp hai lần so với Aiur.

"Chúng nó không dám đâu." Aiur tiến lên nhấc cái thùng nhạc cụ lên.

Ba người bọn họ cũng lười, chẳng muốn báo cảnh sát. Chưa nói đến việc không thể trông cậy vào cảnh sát sẽ giúp phá án, mà việc này nói ra ngoài còn chưa đủ mất mặt hay sao.

Ba người đến sân bay tụ tập cùng với Hayden và đám người của công ty Colombia Records, rồi vội vã về Chicago.

"Này…"

Rốt cuộc cũng được nằm xuống cái ghế sofa mềm mại ở nhà, nhận lấy cốc cà phê do Emily rót cho, Tống Á chậm rãi nhấp một ngụm.

Năm 1990, đã qua đi trong những chuyến đi dài…

Tiện tay cầm tạp chí Rolling Stone mọi người để lại cho hắn ở trên mặt bàn, Tống Á lật tới xem những phần có liên quan tới bản thân mình. DJ nổi tiếng và nhà phê bình âm nhạc Phillby ở Philadelphia, chính là người từng suýt nữa đánh lộn với lão Joe, đã viết một bài bình luận ngắn trên tạp chí.

"Thành thật mà nói, tôi đã cười khẩy khi lần đầu tiên nghe bài hát 'I feel it coming'. Tôi cảm thấy vô cùng coi thường, mặc dù dùng âm thanh điện tử là một ý tưởng mới, nhưng cách hát của APLUS rất giống với MJ, đó là lý do vì sao bài hát này có thể đứng thứ 15 trên bảng xếp hạng Billbroad. Thành tích xếp thứ 11 trong tuần thứ hai của bài hát làm tôi hết sức kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại một chút, có lẽ trên thị trường âm nhạc đã phải chờ quá lâu cho bài hát mới của MJ, allbum gần đây nhất của anh ta "BAD" đã được ra mắt từ năm 1987. Như vậy có thể thấy, bài 'I feel it coming' này đã giúp người nghe giải cơn khát trong khi chờ đợi album tiếp theo của MJ.".

"Người này, không cà khịa có ai bảo hắn câm đâu?"

Tống Á lại cầm lên bảng xếp hạng Billboard Bắc Mỹ dành cho đĩa đơn của năm. Năm 1990, Đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng bài hát đơn (không phải là xếp hạng lượng tiêu thụ), "Hold on", đến từ chị em nhà Wilson của SBK và nhóm Phillips. Bảng xếp hạng lượng tiêu thụ album, xếp thứ nhất, "Rhymth 1814", đến từ JanetJackson.

Bài hát "Thrift shop" xếp vị trí thứ 72 trên bảng xếp hạng đĩa đơn, bị một loạt các đĩa đơn có lượng tiêu thụ thấp hơn vượt lên.

"Gửi De Klerk" ngược lại đã lọt vào TOP 50, vừa vặn ở vị trí 50.

avataravatar
Next chapter