63 Chương 63: Ca sĩ phòng thu

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

You've Been Scared of Love

And What It Did to You

You Don't Have to run

I know What You've khục khục...

Khụ khụ… Nghỉ một chút, tôi đi uống hớp nước.

Đám người Tony phải đi Nhật Bản, bản âm thanh điện tử hòa âm của Dyle sắp được thông qua. Ngoài ra còn có rất nhiều chỗ khó khăn khác chưa thể giải quyết được thì để từ từ rồi làm.

Hayden điện thoại đến nói rằng một tháng nữa là sẽ đến lễ tạ ơn. Sau đó đến tháng Hai sang năm, là mùa trao giải thưởng cho các đĩa nhạc lớn nhỏ, đến lúc đó tất cả công ty đĩa nhạc lớn sẽ vô cùng vội vàng chuẩn bị. Vì vậy tốt nhất là họ có thể hoàn thành và rao bán thành phẩm của mình trước lễ tạ ơn.

Đã như vậy, Tống Á cũng không định kéo dài nữa, hắn chính thức ở lì trong phòng thu âm.

Rất nhanh, Tống Á đã phát hiện ra khuyết điểm của cơ thể này. Năng lực của giọng hát này tuy không tệ, nhưng do nhiều năm thổi kèn Trumpet cộng thêm việc luyện tập rap khiến giọng hát này gần như cả đời cũng không thể dấn thân vào hàng ngũ những ca sĩ đứng đầu được nữa. Tất cả ca sĩ đứng đầu ở nước Mỹ gần như là từ nhỏ đã bắt đầu tiếp nhận việc luyện tập thanh nhạc, chưa kể đến những nghệ sĩ có xuất thân từ những gia đình có gen di truyền về nghệ thuật. Các nghệ sĩ này cho dù là có xuất thân nghèo hèn đi chăng nữa, chậm nhất đến mười hai, mười ba tuổi là có thể ở nhóm hát đồng ca hoặc ở trong hội thi biểu diễn thể hiện tiềm năng vượt trội so với các bạn đồng trang lứa. Sau khi được phát hiện, ngoài tài năng họ cần có cả sự nỗ lực và may mắn, thiếu một thứ cũng không được. Cuối cùng họ mới có thể đi đến đỉnh cao kim tự tháp.

Một là Tống Á đã không thể trở lại quá khứ để đặt lại nền móng. Hai là hắn bị phân tâm giữa việc học và kiếm tiền, cho dù trong thời gian này tận dụng mọi thứ để nỗ lực luyện tập, nhưng vẫn mãi không thể đủ được.

Khi Tống Á đang nỗ lực khắc phục cao độ của giọng hát để có thể giống với những ca sĩ thực thụ thì tất cả những vấn đề trong lúc ghi âm bản demo cũng như trong quá trình luyện tập không hề cảm nhận được bỗng dưng đều xuất hiện. Lúc xử lý các chi tiết nhỏ khác nhau như âm rung cũng đều quên trước quên sau. Nửa phần sau của ca khúc thì hơi thở rõ ràng trở nên không ổn định. Sẽ vô ý nuốt mất chữ Z, K và các âm tiết khác ở cuối từ.

Còn có trường hợp giống như lúc nãy, chỉ cần hát đến đoạn hơi khó liền không thể nào hát tiếp được, Tống Á chỉ có thể nhanh chóng giả vờ đi uống nước để che giấu sự xấu hổ.

Ca sĩ trong bản gốc ban đầu là người đã đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp. Hiện tại hắn phải thừa nhận rằng, ngay cả ca khúc được dựa vào thiên khải này nếu xem qua thì không hề khó hát, nhưng khi bắt đầu luyện tập mới thấy được sự khó khăn.

"Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút." Dyle đứng trước bàn chỉnh âm đã tắt phần nhạc đệm đi: "Một phút đồng hồ được không?"

"Tôi cảm thấy nếu cậu cứ như vậy thì không ổn đâu APLUS..."

Giọng của Aiur truyền đến, anh ta nói chuyện rất trực tiếp: "Nếu không thu âm từng câu? Khuyết điểm nhỏ nhặt có thể dựa vào chỉnh âm hậu kỳ để giải quyết."

"Nói như vậy, về sau khi Tống Á xuất hiện ở sân khấu thì phải làm thế nào?" Dyle hỏi.

Aiur đưa ra chủ ý: "Cảm thấy hát không nổi thì liền bỏ qua, quên từ thì đưa micro xuống dưới khán đài, hơi thở bất ổn thì lau mồ hôi. Người xem lúc đó sẽ chỉ nghĩ rằng cậu đang mệt mỏi thôi. Còn đối với các sự kiện không quan trọng thì có thể hát nhép."

"Những việc đó chỉ áp dụng đối với những người nổi tiếng đã lâu hoặc là loại ca sĩ tự vứt bỏ tự tôn thôi!"

Dyle rất không đồng ý: "Đây là ca khúc đầu tiên của APLUS, nếu như quả pháo đầu đã đánh không vang, để cho những người ngoài ngành gán mác ca sĩ phòng thu âm (Biệt danh của những ca sĩ hát trong phòng thu hay nhưng hát live thì kém), tương lai sau này của Tống Á sẽ kết thúc."

"Hừmmm..."

Tống Á cũng không nghĩ rằng mình sẽ phải kết thúc tất cả. Hắn bình tĩnh cân nhắc. Mặc dù ca sĩ gốc là ca sĩ hàng đầu, nhưng chỗ nào cũng có dấu vết xử lý hậu kỳ. Thật là vô lý khi hắn chỉ là một người bắt chước mà lại muốn 'trò giỏi hơn thầy', "Thật ra thu âm từng câu cũng không có gì? Trọng điểm bài hát này của tôi vốn là hiệu ứng âm thanh điện tử*, trong phần hậu kỳ sẽ có rất nhiều chỗ dùng âm thanh điện tử để sửa chữa. Sau này khi đi biểu diễn, cũng không có cách nào để tái tạo lại ca khúc một cách hoàn chỉnh, cho nên..."

"Cậu là ông chủ, toàn bộ sẽ do cậu định đoạt." Dyle giả vờ tức giận trả lời.

"Trước tiên hãy thu âm từng câu đi." Tống Á đưa ra quyết định: "Vừa thu vừa luyện, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất chính là sản xuất ra một bán thành phẩm. Tôi cần phải đưa nó đến New York."

Việc ghi âm lại được tiếp tục. Việc thu từng câu từng câu một giúp cho tiến độ thu âm nhanh hơn rất nhiều. Tống Á sẽ cùng với bọn họ trao đổi một số vấn đề hậu kỳ cần phải xử lý.

"Sửa đi, câu này tôi luôn hát không tốt."

"Những âm cuối này phải có chút âm thanh điện tử."

"Hai câu này chuyển thành âm thanh điện tử, tôi muốn hiệu quả tương tự như người máy nói chuyện trong Star Wars 2 kia."

"Hai câu này cũng phải chỉnh sửa, nhưng phải hơi khác đi..."

Nhìn chung tiến độ thu âm sẽ là hai ngày được một đoạn nhỏ, hơn mười ngày, làm việc tại một phòng thu âm chuyên nghiệp ở Chicago, phiên bản bán thành phẩm của "I Feel IT Coming" đã hoàn thành.

"Wow..." Hayden nghe xong: "Cảm giác hoàn toàn khác với bản Demo lần trước, tuy vẫn rất giống với MJ."

"Một MJ bớt đi sự luyến láy của nhạc blue và thêm nhiều âm thanh điện tử..."

Dyle lẩm bẩm, hắn còn rất lo lắng về giọng hát của Tống Á: "Nghìn lần đừng bao giờ ngừng luyện tập APLUS."

"Yên tâm đi, tôi từ trước đến nay đều đặt ra yêu cầu rất cao với bản thân." Tống Á trấn an hắn: "Cho nên... Không thành vấn đề chứ?"

Dyle gật đầu.

"Tôi cảm thấy không tệ đâu." Aiur nói.

"Rất tốt, tuy tôi không hiểu lắm, nhưng có thể cảm giác được những ý tưởng mới và tiến bộ vô cùng lớn." Hayden như thường lệ lấy lòng.

Ngày hôm sau, Tống Á dẫn theo Hayden, Aiur và Tống A Sinh đến New York.

Bốn người tiến vào tổng bộ SBK, Tống Á tự mình thăm hỏi Daniel trước.

Lần này Daniel im lặng không nói nhiều. Trước kia, Tống Á sợ nhất Daniel nói chuyện với hắn không ngừng nghỉ, hắn luôn phải đều cao cảnh giác sợ bị Daniel lừa dối, bây giờ lại cảm thấy Daniel không nói nhiều như trước lại càng đáng sợ hơn. Bởi vì điều này có nghĩa là hắn đã không còn giá trị gì đối với Daniel nữa.

"Cho cậu."

Daniel đưa cho hắn một tấm vé vào cửa, là vé tổ chức lễ trao giải Grammy lần thứ 33 bắt đầu vào tháng một năm sau.

"Ồ... Chẳng lẽ tôi có cơ hội..." Tống Á mừng thầm.

"Đừng nghĩ nữa, 99% không có cơ hội. Milla, Lowry Bé và cậu, đều không có cơ hội." Daniel dội một gáo nước lạnh vào đầu hắn.

"Vậy?"

"Điểm tích lũy, còn nhớ không? Cậu đi một lần, là có thể tích được điểm tích lũy, sau này một ngày nào đó cậu sẽ có đủ điểm tích lũy..." Daniel nói: "Nếu như cậu không đi, chẳng những không lấy được điểm tích lũy, còn có thể mất điểm ấn tượng đối với hội đồng ban giám khảo."

"Được, tôi đi." Tống Á cất tấm vé thật cẩn thận. Hắn lại giao đĩa nhạc bán thành phẩm "I Feel it Coming" cho đối phương.

Daniel im lặng nghe xong ca khúc hơn bốn phút này, sau đó tháo tai nghe xuống, "Hai năm?" Hắn nói ra hai từ.

"Tôi không muốn bị ra hạn phát hành album đâu Daniel." Tống Á cũng nói ra điểm mấu chốt của mình ra.

Daniel nhún vai, không nói gì, thật sự anh ta đang không hề tập trung.

Tống Á rất thất vọng, trước khi đến đây hắn định sẽ nói chuyện với Daniel về Robert, nhưng bây giờ hắn không còn muốn nói nữa. Hai ca khúc bạch kim đã thể hiện sự hợp tác ăn ý giữa hai người, nhưng xem ra trong lòng Daniel thì hắn cũng không quá quan trọng.

Những bước tiếp theo đơn thuần chỉ là chuyện kinh doanh. Lần này dẫn Tống A Sinh đến đây, chính là để kết toán tiền ăn chia của lượng tiêu thụ một triệu đĩa của "Gửi De Klerk".

Giá đĩa SBK bán ra bình quân là sáu đồng rưỡi, Tống Á được nhận 12% từ tiền bản quyền tác giả và 3% tiền người sản xuất ca khúc. Trong một triệu đĩa đã tiêu thụ hắn sẽ được chia chín trăm bảy mươi lăm nghìn đô la.

"Thrift Shop" vẫn đang chậm rãi đạt tới mốc ba triệu lượng tiêu thụ. Vào tháng mười hai khi album Lowry Bé II mở bán lần nữa, tốc độ tiêu thụ ca khúc này sẽ còn chậm hơn nữa.

"Gửi De Klerk" ước tính đạt hai triệu bản, chưa có số liệu cụ thể, nhưng tốt hơn "Thrift Shop" một chút vì ở châu Âu lượng tiêu thụ rất tốt. Người Âu châu không thích thể loại nhạc Rap như "Thrift shop" cho lắm. "Gửi De Klerk" thì dường như rất phù hợp với khẩu vị của người châu Âu.

Tống Á không hề bảo Tống A Sinh thúc giục SBK chuyện chia chác, nhưng lần này cũng không phải do SBK có ý tốt tự động thanh toán, mà là do phía Milla thúc ép.

Các nhân viên tài chính cũng lần lượt đi vào cùng với Tống A Sinh. Một người đàn ông người da trắng cao lớn khoảng bốn mươi tuổi bước đến cất tiếng chào.

"Hello, Daniel!"

Giọng của ông ta vang dội, khẩu âm mang theo ngữ điệu của người Nga. Ông ta mặc một bộ Âu phục may đo nhạt màu đắt tiền, vừa vào cửa đã giơ tay ra, đi thẳng đến chỗ Daniel.

Ngoại hình... Chà, người này chắc chắn là bố của Milla, ông Jovovich, ông chủ một công ty đầu tư đã từng suýt phá sản ở Los Angeles

avataravatar
Next chapter