50 Chương 50: Đi đến châu Phi

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Trong kỳ nghỉ, một ngày của Tống Á diễn ra như sau.

Sáng sớm, sau khi rời khỏi giường thì hắn đi luyện thanh tập hát, chuẩn bị cho sự nghiệp biểu diễn sau này. Đúng như Daniel nói, kiếm được nhiều tiền nhất vẫn là nghề ca sĩ. Hai ca khúc đầu nhờ có thiên khải mà hắn đã tạo nên thành công cho ba ca sĩ. Tống Á nhận thấy Joe, Lowry Bé, thậm chí ngay cả Milla ngày càng thuận buồm xuôi gió. Nói trong lòng hắn không có một chút ý kiến thì đúng là lừa mình dối người. Giọng hát của cơ thể này không tệ nên không rèn luyện sẽ rất lãng phí tài năng.

Sau khi luyện thanh xong, hắn sẽ tự luyện đàn ghi-ta hoặc là thổi kèn sau khi đã ăn bữa sáng, để duy trì nhạc cảm.

Tiếp đó, Tống Á sẽ xem qua một chút sách chuyên môn về cách điều chỉnh và xử lý âm thanh. Học được càng nhiều, hắn càng cảm thấy trong cái nghề âm nhạc này việc chỉnh âm chỉ là việc nhỏ không đáng kể. Hiện tại, các sản phẩm điện tử quan trọng nhất là phần cứng và tính năng của phần mềm, không có hai thứ này tất cả mọi thứ khác đều miễn bàn. Hình ảnh về MV ca khúc gốc mà thiên khải truyền vào đầu óc hắn có chất lượng vượt xa so với toàn bộ MV của thời đại này. Nhưng, dù cho có một trăm Tống Á xuyên không tới đây, cũng không thể làm lại MV giống y như MV gốc. Điều này cần toàn bộ kỹ thuật của ngành công nghiệp phần mềm được nâng cao. Từ đó, Tống Á đã ngộ ra được một đạo lý, thiên khải đã gợi ý những đường hướng phát triển cho tương lai, thì có lẽ bản thân nên theo đó đầu tư một chút. Đương nhiên, hiện tại Tống Á vẫn chưa có đủ năng lực tài chính để làm việc này.

Sau bữa cơm trưa, hắn sẽ tập thể dục. Bây giờ, dáng người của Tống Á rất cân đối và có thể sẽ còn cao thêm, nhưng nhất quyết không thể phát triển chiều ngang giống như dì Tô Thiến hay Tony hoặc là cả Connie nữa. Đặc biệt hắn đã dặn dò dì Tô Thiến cắt bỏ các loại thực phẩm rác (bimbim, hamberger,... những thực phẩm chỉ khiến người ăn no bụng nhưng không chứa chất dinh dưỡng) có trong thực đơn.

Sau đó, Tống Á sẽ ra ngoài đi dạo quanh phía Bắc Chicago, xem có thể có được một chút may mắn để nhận lấy thiên khải lần thứ 3 hay không, hoặc hắn thấy thích đồ vật nào thì cũng sẽ tiện tay mua về nhà.

Ví dụ như chiếc Nissan Bluebird mới, hiện đang đậu ở bãi đỗ xe ngầm của khu căn hộ. Dì Tô Thiến sẽ lái nó trở lại phía Nam Chicago để thăm Connie, hoặc là đến nhà thờ mà bà hay đi. Sau này khi đã nhập học, việc đưa đón Tống Á cùng Emily cũng sẽ dựa vào nó. Còn chiếc xe Ford cũ thường xuyên hỏng kia được để lại cho Connie.

Rồi cả chiếc máy tính 386 nhãn hiệu Compaq đang nằm trên bàn học nữa, Tống Á đi dạo ở cửa hàng thiết bị điện tử, vừa đúng vào dịp có chương trình giảm giá. Vì vậy, hắn hứng lên mua luôn. Đến khi người lắp đặt của công ty Compaq tới nhà Tống Á để lắp đặt thiết bị xong, hắn nhìn màn hình tối đen như mực của hệ điều hành DOS ngẩn ra mấy phút, rồi tắt đi và không mở lên thêm lần nào nữa. Có điều trong phòng ngủ có loại đồ vật này khiến Tống Á bớt đi cảm giác trống vắng, dường như máy tính là thứ không thể nào thiếu của một phòng ngủ vậy. Có nó, tâm hồn Tống Á liền cảm thấy an tĩnh, việc dùng hay không dùng đến không quá quan trọng.

Nếu như đi dạo muộn, Tống Á sẽ tới nhà hàng Italy mới mở gần nhà để được thưởng thức món mỳ Ý. Cơm kiểu Trung Quốc ở Mỹ không hợp khẩu vị của hắn. Ngược lại Tống Á thích ăn các món ăn của Ý hơn, mặc dù nghe nói nó cũng đã được cách tân cho hợp khẩu vị Mỹ..

Khuya về nhà, cậu ta ngồi trước màn hình tivi, xem một chút tin tức thời sự, lật giở vài trang tạp chí, tìm hiểu một chút tình hình chính trị cũng như ngành sản xuất âm nhạc trong và ngoài nước. Hiện tại tin tức nóng hổi nhất là quân đội Iraq tiến vào Kuwait, tổng thống Mỹ tuyên bố triển khai chiến dịch "Lá chắn sa mạc"*. Gửi De Klerk, vẫn dao động ở những thứ hạng cao trên bảng xếp hạng, trong khi đó phiên bản phòng thu của "Thrift shop" không được thị trường đón nhận. Sau khi thăng hạng trở lại đôi chút, bài hát lại rớt hạng thêm lần nữa, đến nay đã bị đá ra khỏi Top 50.

(*) Hay còn gọi là chiến dịch Bão Táp Sa Mạc hoặc Chiến Tranh Vùng Vịnh, chiến dịch do tổng thống đương thời là George HW. Bush (Bush cha) phát động.

Thời gian này, Milla thường xuyên gọi điện thoại tới cho Tống Á, kể lể với hắn đủ mọi thứ chuyện buồn rầu, khổ não. Nào là em rất nhớ anh, mỗi ngày đi biểu diễn rất mệt mỏi, nào là người hâm mộ quá mức nhiệt tình, mẹ của em quá nghiêm khắc, cái này không cho cái kia cũng không cho. Tâm sự của cô bé mười lăm tuổi chỉ đơn giản là những thứ như vậy, Milla buôn điện thoại mãi không dừng, khiến cho Tống Á hơi có chút chán nản, cảm thấy trò nấu cháo điện thoại này có phần lãng phí thời gian. Khác với khi ở chung với nhau, cả hai luôn luôn thỏa mãn nhu cầu thân thể của nhau trước, sau đó mới làm việc gì đó để giết thời gian. Hắn cảm thấy như vậy thỏa mãn hơn.

Sau đó là khoảng thời gian học tập chăm chỉ.

Tóm lại, sau khi xuyên không, Tống Á quyết định thực hiện "Kế hoạch nhỏ", là chuyển toàn bộ gia đình đi khỏi phía Nam Chicago, rời xa tình hình an ninh trật tự bất ổn cùng với môi trường giáo dục tồi tệ. Tống Á dựa vào thiên khải kiếm được bộn tiền, cải thiện đời sống của mình cùng với người thân, hắn muốn tán tỉnh cô nào cũng được, muốn mua gì liền mua được thứ đó, nhưng sau rồi…

Sau rồi, Tống Á phát hiện khi "dục vọng thấp hèn" của hắn được làm thỏa mãn, chỉ còn lại sự trống rỗng khi mất đi những động lực để phấn đấu.

Tống Á sống trong trạng thái mơ màng hơn nửa tháng trời.

Cuối cùng, phần thưởng của Tiến sĩ Michelle được gửi tới.

"Gửi De Klerk" chính là bài tiểu luận tham gia một cuộc thi. Thuận theo việc ca khúc này ở Mỹ thành công rất lớn, Michelle dĩ nhiên thực hiện lời hứa là cho Tống Á tham gia chương trình thanh thiếu niên Nam Phi.

Ngồi lên phi cơ, lần đầu tiên rời khỏi nước Mỹ, đích đến của Tống Á chính là Nam Phi.

"Nghe nói, lượng tiêu thụ của bài hát kia đã vượt mức một triệu bản?" Sau khi máy bay cất cánh êm xuôi, Tiến sĩ Michelle ngồi bên cạnh Tống Á chủ động mở đầu câu chuyện.

Tống Á gật đầu: "Tôi nói rồi, thay đổi suy nghĩ thì mới có thể bứt phá."

Michelle ngầm hiểu mà mỉm cười: "Quả thật, khi nghe những lời lẽ thô tục mà cậu hát ra, tôi rất hoảng hốt, nhưng phải thừa nhận rằng bài hát đó mang lại cảm giác rất mới lạ."

"Họ, tôi đã phê phán chính phủ Nam Phi trong bài hát,. Liệu bọn họ có biết tôi là tác giả của bài hát đó không?" Tống Á hỏi.

"Yên tâm di, cho dù họ có biết, họ cũng sẽ rộng lượng chào đón cậu. Sắp bước sang thế kỷ XXI rồi, nếu họ vẫn còn chơi trò phân biệt chủng tộc apartheid kia thì toàn bộ thế giới sẽ không ai đứng ra giúp đỡ họ." Michellehoàn toàn hiểu rõ Tống Á đang lo lắng về vấn đề an toàn. Cô an ủi hắn vài câu, sau đó tiếp tục xoa tay, quay đầu lại nhìn bọn con trai ở hàng ghế sau đang tranh cãi ồn ào: "Cậu có thể giúp tôi giữ trật tự một chút được không?" Cô hỏi.

Có không ít thanh thiếu niên tham gia hoạt động lần này, chúng đều là trẻ em khoảng chừng mười tuổi đến từ khắp mọi miền trên đất nước Mỹ. Thoạt nhìn có thể thấy chúng đều có gia cảnh rất nọ kia. Michelle quản lý rất vất vả.

"Được rồi." Tống Á hiểu rõ mình nên nhận trách nhiệm này là bởi khuôn mặt hắn có chút trưởng thành hơn so với bạn đồng trang lứa: "Im lặng."

Hắn đứng lên, nói một câu liền trấn áp được bọn trẻ. Sau đó, hắn đứng dậy đi một vòng, đem mấy đứa nghịch ngợm quay trở về chỗ ngồi của chúng.

"Hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo…" Tống Á ngồi trở lại ghế, hướng tới Michelle kể công. Khi khoang bên này yên tĩnh lại, thì khoang hạng nhất ở phía trước lại đưa đến âm thanh ồn ào mỗi lúc một lớn hơn. Thi thoảng có tiếng của đàn ông cười ầm lên kèm theo cả tiếng hờn dỗi của nữ tiếp viên hàng không nữa. "Tôi không có khả năng quản được bên kia đâu." Tống Á nói đùa.

Michelle thở dài, cô nhìn khuôn mặt cười tươi của nữ tiếp viên hàng không đi tới khoang hạng nhất để đưa rượu: "Người của phố Wall không quên hưởng lạc bất cứ lúc nào."

"Bọn họ tới Nam Phi để làm cái gì?" Tống Á hỏi.

"Những cải cách của De Klerk bắt đầu rồi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì trong vài năm, diện mạo của Nam Phi sẽ được thay đổi. Sự đổi thay về chính trị của một nền kinh tế lớn như vậy, bên trong chắc chắn ẩn chứa vô số cơ hội. Lũ kền kền đó…" Michelle hướng tới khoang hạng nhất mà bĩu môi, cô rất khinh thường những người ở phố Wall: "… sẽ không bỏ qua cơ hội lần này."

Hai người đang trò chuyện thì từ trong khoang hạng nhất, một phụ nữ tóc ngắn màu vàng nhạt đi ra. Người phụ nữ da trắng này khoảng chừng 30 tuổi, mới vừa nhìn đã thấy toát lên khí chất cao quý: "Này… Michelle, cô qua đây nói chuyện một chút có được không?" Cô ta tìm được Michelle, và gửi một lời mời.

"Quên đi, phu nhân Underwood, tôi không ưa những cuộc gặp mặt kiểu đó." Michelle từ chối.

"Gọi tôi là Claire là được rồi." Claire nói mấy câu nhưng vẫn không thuyết phục được Michelle, cô ta không thể làm gì khác hơn là quay trở về khoang của mình.

Tống Á cảm nhận được thái độ của Michelle đối với Claire hết sức lạnh nhạt. "Phu nhân Underwood?" Cậu ta hỏi: "Là vợ của nghị viên Underwood ở trường học lần trước sao?"

"Đúng vậy, phu nhân Underwood đang kinh doanh một tổ chức từ thiện." Michelle dừng lại một chút, lại hạ giọng nói khẽ: "Cô ta là một tay cò mồi, tốt nhất về sau cậu cố gắng tránh xa loại nguời như thế một chút."

"Cò mồi?"

"Đúng, cò mồi, tiền và quyền lực, quyền lực và tiền, toàn những hoạt động bẩn thỉu."

avataravatar
Next chapter