webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasy
Not enough ratings
698 Chs

Chương 47: Người cùng ngành là oan gia

Editor: Nguyetmai

Sau khi tạm biệt Ice Cube, Tống Á định đi mua CD mới của cậu ta để nghe. Cả album đều tràn ngập nội dung về phụ nữ, chất kích thích, tiền, mafia và bạo lực, là một ví dụ khá điển hình về nhạc rap gangster của người da đen. Xem ra vì phải đối mặt với không ít chỉ trích rằng "không đủ chất đường phố", nên Ice Cube mới chọn những bài hát và chọn tham gia bộ phim thể hiện rõ chất đường phố.

"Từ cơn sốt ca khúc 'Thrift shop', lão Joe và Lowry Bé khi phỏng vấn khó tránh khỏi việc đề cập đến mình." Tống Á nghĩ. Bây giờ mọi người đều biết tác giả bài hát đó là APLUS, một cậu bé vừa giỏi giang vừa tốt bụng. Đây là một sự khích lệ, nhưng ở mức độ nào đó cũng sẽ tạo ra một khoảng cách với quần thể người da đen, như điều mà Ice Cube đang phải đối mặt bây giờ.

Hơn nữa các nhóm nhạc của người da đen ở New York cũng đang có sự 'hiểu lầm' đối với hắn.

"Cậu đừng học tập theo Ice Cube."

Trên chuyến bay, Hayden tháo tai nghe xuống, "Ice Cube hát những bài này sẽ khiến những người trong ngành luật chú ý đến. Nghe nói có một số cảnh sát da trắng khi phá án thuốc phiện sẽ lặng lẽ nhét hàng cấm vào trong xe của người da đen đã khiến họ khó chịu. Cho nên chỉ cần không cẩn thận, cậu sẽ xong đời luôn."

"Tôi sẽ không làm như vậy đâu."

Từ khi xuyên không đến bây giờ, Tống Á rất cẩn thận. Không có bằng lái thì sẽ không lái xe, ngay cả xung đột nhỏ trong trường học cũng đều cố gắng tránh đi. Những thứ hắn tham dự đều là những hoạt động bình thường, hoàn toàn trái ngược với con đường mà Ice Cube đi.

Nhưng việc làm của Ice Cube cũng có lý lẽ riêng vì tác dụng của việc tập trung DJ người da đen sẽ ảnh hưởng tích cực đến bảng xếp hạng Billboard và rồi tăng lượng tiêu thụ đĩa CD …

Tống Á suy tính một chút, cảm thấy những việc như vậy mình không thể dính vào được. Theo tin ngầm từ đài phát thanh thì thu nhập của nhóm DJ người da đen thấp, tố chất cũng kém, nếu như đơn thuần dựa vào tiền để duy trì quan hệ với bọn họ, rất nhanh sẽ không thể thỏa mãn lòng tham của những người này. Trừ phi như lão Joe kia, có bọn mafia hậu thuẫn về tiền bạc, khác gì sau lưng có "cái ô" to vô hình uy hiếp khiến bọn họ buộc phải phối hợp, như vậy mới có thể khiến cho những DJ này chịu khuất phục và nghe lời. Tuy vậy ở Chicago lão Joe mới có một chút thanh thế còn đến New York thì khác nào muối bỏ bể.

"Có bang phái chống lưng, thì sẽ có uy tín nhất định ở những nơi có người da đen sinh sống, đặc biệt là trong giới âm nhạc, hơn nữa lại được cung cấp tiền vốn." Tống Á phác họa một cách đơn giản hình tượng một nhân vật có thể thành công: "Mặc dù người này ban đầu chỉ có thể ảnh hưởng tới một khu vực nào đó, dù sao các bang phái thường chỉ mạnh trong khu vực nhất định, những khu vực trung tâm bờ biển Đông, bờ biển Tây, hay Chicago, còn có phía Nam… Ít nhất phải cần bắt tay với bốn năm nhân vật sừng sỏ."

"Mình đang làm gì vậy, mình thuộc tổ chức mafia sao?" Nghĩ đến đây, Tống Á không khỏi lắc đầu bật cười, rồi dẹp luôn suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Lần này trở lại New York, Tống Á đi thẳng đến phòng thu âm tốt nhất của SBK, Oak Barrel (Thùng gỗ sồi).

Phòng này được thiết kế những dải hấp thu âm thanh bằng gỗ sồi nên được gọi là Oak Barrel. Đây là phòng thu âm hiện đại nhất SBK, nó có diện tích rất lớn, trừ ca sĩ ra, nếu nhét thêm một dàn nhạc và một nhóm hát đệm vào vẫn còn dư chỗ.

Trong phòng Milla đang đeo tai nghe, cô đang nương theo nhạc nên hơi chuyển động cơ thể, không hề nhận ra Tống Á đã đến, có thể thấy, trạng thái của cô hôm nay không tệ. Thậm chí SBK còn mang đến một quầy bar chân cao, phía trên đặt một ly cocktail xinh xắn, thỉnh thoảng Milla cắn ống hút, khẽ hút một hơi.

Trước bàn mixer rộng có hai người chỉnh âm kỳ cựu của SBK đang ngồi, họ là người da trắng. Eric và Aiur ở bên cạnh trợ giúp họ.

"APLUS? Hai hòa âm kia không tồi, lúc đầu tôi còn tưởng là Dyle cài đặt nhầm Synthesizer chứ." Có lẽ là Daniel đã nhắc nhở nên hai người chỉnh âm chỉ nói chuyện liên quan đến công việc, đối với Eric và Aiur họ đều rất lễ phép và tạo một khoảng cách nhất định, một chút cợt nhả cũng không được phép có.

"Cảm ơn." Tống Á bắt tay bọn họ rồi hỏi: "Việc thu âm thế nào rồi?"

"Cũng không tệ, thật ra chúng tôi đã có mấy phiên bản tương đối hài lòng, chỉ chờ cậu đến." Một người chỉnh âm lấy ra mấy đĩa CD trên chiếc kệ trước mặt.

"Vậy chúng ta nghe thử một chút." Tống Á nói.

"Được." Anh ta nhét CD vào máy quay đĩa.

Tống Á chọn nghe phiên bản gần nhất, sau đó đưa ra ý kiến.

"Ý kiến rất hay, chúng tôi sẽ dựa theo ý cậu để chỉnh sửa." Một người chỉnh âm khác cũng bày tỏ sự đồng ý, anh ta kéo micro ra, nói với bên trong: "Tạm thời nghỉ một chút, sau đó chúng ta sửa mấy chỗ phía dưới."

Lúc này Milla mới phát hiện Tống Á đã đến, trong phòng thu âm cô cười tươi rồi đưa tay lên miệng tặng Tống Á một nụ hôn gió, sau đó cô mở cửa lao đến nhào vào lòng hắn. "Em rất nhớ anh."

"Anh cũng thế." Tống Á hôn lên trán Milla.

Bỗng có điện thoại gọi đến: "Daniel muốn gặp cậu." Eric tiếp điện thoại xong nhắc nhở Tống Á: "Anh ta đã đổi văn phòng, nhưng vẫn còn ở tầng cũ".

Daniel từ phó tổng giám đốc tuyên truyền SBK trở thành phó chủ tịch kiêm tổng giám đốc SBK. Tống Á rất vui khi nghe thấy vậy.

"APLUS! Vào đi, cẩn thận dưới đất."

Văn phòng mới của Daniel rất lớn, bên ngoài cửa sổ có khung cảnh tuyệt đẹp. Rất nhiều nhân viên đang chuyển từng thùng giấy vào, nữ thư ký yên lặng lấy đồ từ trong thùng giấy ra đặt trên ngăn tủ cạnh tường. Còn anh ta thì nhàn nhã chơi gôn, trên sàn nhà có đường bóng nhỏ, chiếc gậy golf đong đưa, quả bóng màu trắng từ từ lăn vào trong lỗ.

"Chúc mừng anh, Daniel." Tống Á lấy lòng nói.

"Ha ha, cảm ơn, việc thu âm thế nào rồi?" Anh ta lấy bóng từ trong lỗ ra, đặt lại vị trí cũ.

"Tôi rất hài lòng, chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là được."

"Tuyệt vời." Bóng lại vào lỗ lần nữa: "Khi bài hát này thu âm xong, chúng ta sẽ lập tức tiến hành tuyên truyền. APLUS, cậu hãy thích ứng với sự thay đổi vai trò đi ha ha."

"Tôi hiểu, tôi sẽ phải trở lại trường học." Tống Á biết, thu âm ca khúc này xong, vai trò người sản xuất của hắn cũng chấm dứt. Sau đó tuyên truyền ca khúc là việc của SBK, hắn có thể cho ý kiến, nhưng đã mất đi quyền can thiệp cần thiết.

"Ha ha, thiếu chút nữa tôi đã quên, cậu còn là một học sinh cấp ba." Daniel cười nói.

Hai người nói chuyện hết sức thoải mái, Tống Á phát hiện trên bàn làm việc sau lưng Daniel có tờ tạp chí đang mở, vừa vặn lộ ra bức hình Mariah Carey.

"Cậu biết cô ta?" Ánh mắt khác thường của Tống Á đã bị Daniel phát hiện.

"Ngày hôm qua ở Detroit, tôi vô tình gặp cô ta." Tống Á trả lời, hắn không muốn nhắc đến chuyện mình đã từng gặp Mottura với Daniel.

"Nhà thi đấu đồi Auburn?" Daniel cầm cán golf đảo lại, gõ lên ảnh Mariah Carey: "Trời đất ơi, cậu xem, Nhà thi đấu đồi Auburn có danh tiếng lẫy lừng. Chuyện xảy ra ngày hôm qua, hôm nay đã có mặt trên tất cả phương tiện truyền thông lớn về âm nhạc. Xem ra Mottola đã quyết lăng xê cô ta trở thành diva kế tiếp. Hừ! Hắn còn hư cấu ra một chuyện cổ tích kiểu như cô bé lọ lem, nói gì mà tình cờ gặp Carey tại dạ hội, thật buồn cười! Vì Mariah Carey, hắn và đĩa nhạc Warner đã tiêu tốn ba trăm năm mươi nghìn đô, lại còn mất hai năm bồi dưỡng. Năm nay thì thế nào nhỉ? Vì cô gái này mà Mottola ly hôn với vợ mình."

Sau một hồi nổ tung trời, Daniel cười nhạt nói tiếp: "Warner có Madonna và Cher, BMG có Whittney Houston, PolyGram có Jenny Jackson và Paula Tsui, Colombia thì Barbara Streisand đã già, bọn họ bắt đầu không ngồi yên rồi!"

"Mottola xem thường anh, anh cũng xem thường Mottola. Câu nói kia quả nhiên không sai, người cùng ngành là oan gia!" Tống Á thầm nghĩ. Hắn vốn định hỏi Daniel là SBK có ai, thế nhưng lại thôi, nghe nói ông chủ đĩa nhạc SBK có ác cảm với Colombia Pictures, tốt nhất là cẩn thận không nên kích động anh ta.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ca khúc của Mariah Carey sẽ leo lên đứng đầu bảng xếp hạng. 'Thrift shop' của chúng ta lại có chút không ổn, thứ sáu tuần sau đoán chừng sẽ rơi xuống vị trí mười mấy."

Daniel trở về chủ đề chính: "Lowry Bé nên có tin tức mới để thu hút sự quan tâm của khán giả... Chờ khi 'Thrift shop' nhanh chóng rơi xuống Top 50 chúng ta sẽ ra mắt phiên bản phòng thu của nó, tiếp theo là bản mix của bài hát... Tóm lại nhất định nó sẽ ở trong top 50 bảng xếp hạng thời gian dài."

"Đây là cái gọi là mài bảng sao?" Tống Á hỏi.

"Mài chứ!" Daniel chắc như đinh đóng cột: "Phải mài đến không thể mài được nữa, chúng ta sẽ tung album kia của Lowry Bé để thu về mớ lợi nhuận cuối cùng."

"Đây có lẽ chính là điều của Mottola nói, tương lai nghệ sĩ bị ảnh hưởng?... Xem ra lời nói của Mottola cũng không sai. Tuy sách lược này của Daniel thời gian ngắn có thể bán được nhiều đĩa CD, nhưng về sau người nghe chỉ sợ khó mà yêu thích Lowry Bé..." Trong lòng Tống Á thầm nghĩ.