webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasy
Not enough ratings
698 Chs

Chương 44: Hoàn thành nhiệm vụ

Editor: Nguyetmai

Người dân Chicago thất vọng rời khỏi Detroit một cách buồn bã. Bọn lão Joe phải tiếp tục hành trình tuyên truyền ở Indiana, tất nhiên Tống Á muốn cùng với Milla quay trở về. Nhân lúc trước khi chia tay, hắn kéo Tony ra một chỗ, hai anh em thổ lộ tâm tư tình cảm với nhau.

Trong đầu hắn có ý nghĩ rất đơn giản, dù sao bây giờ hắn cũng đã có thể giúp cho Tony, sẽ không cần phải lo lắng về việc anh trai của hắn phải đi làm việc cho người khác.

Nhưng Tony lại thẳng thắn từ chối. Thứ nhất, cậu ta đã quen với việc mình là anh trai của chủ sở hữu ban đầu của cơ thể này. Cậu ta không muốn bị chỉ huy bởi thằng em trai đã thay đổi tính tình do xuyên không. Thứ hai là mối quan hệ giữa anh chị em sau khi trưởng thành vốn sẽ khác lúc bé. Hành động tâm tư hay sự giúp đỡ lẫn nhau vốn dĩ sẽ không thường xuyên như hồi còn trẻ con. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là đi theo rapper Lowry Bé thì được hưởng "phúc lợi" tốt hơn. Bây giờ mỗi ngày Tony đều đi theo Lowry Bé đi khắp các nơi, từ ngóc ngách của quán bar đến sàn nhảy, tha hồ ăn chơi nhảy múa. Thỉnh thoảng còn có thể may mắn hưởng được vài "mẩu xương thừa" (ám chỉ các cô gái lên giường với các ngôi sao) mà sau khi Lowry Bé đã đánh chén xong để lại. Cuối cùng cậu ta lại một lần nữa khoe chiếc đồng hồ Rolex cùng đôi giày AJ dưới chân của mình.

"Tao và Lowry Bé cũng là anh em tốt." Tony nói.

Tống Á không có cách nào ép buộc Tony, bây giờ tinh lực của hắn chủ yếu phải đặt hết lên bài hát, hắn đành chỉ có thể chiều theo ý của Tony.

Cuối tuần lại đến, ở công viên Chicago Grant.

Cơ hội cho sự xuất hiện công khai lần đầu tiên của "F*CK YOU" cuối cùng cũng đã đến.

"Em cảm thấy căng thẳng lắm." Milla núp ở cánh gà, liên tục nhìn hướng ra bên ngoài và nhìn về xung quanh, "Bọn họ vì sao lại không nhìn bên này?" Cô hỏi.

Quảng trường của công viên đã tập trung hàng nghìn người dân, số lượng vẫn còn không ngừng tăng lên. Ở phía dưới sân khấu, ai tìm chỗ ngồi thì tìm chỗ ngồi, ai nói chuyện thì nói chuyện, ai đợi chờ thì vẫn cứ chờ đợi, nhiều loại âm thanh pha trộn lẫn nhau vang lên. Vấn đề an ninh trật tự tạm coi là ổn, nhân viên cảnh sát cùng nhóm người tình nguyện đang cố gắng duy trì ổn định của nơi này.

"Đây đâu phải lễ hội âm nhạc." Tống Á cười pha trò: "Em chỉ là ca sĩ biểu diễn làm nóng sân khấu lên thôi, đừng tự coi trọng bản thân mình quá." Hắn tận lực xoa dịu nỗi lo của Milla.

Tại hội nghị bình quyền, màn diễn thuyết của nhân vật chính trị mới là tiết mục chính, biểu diễn chỉ là một tình tiết nho nhỏ không đáng kể. Nếu có đàn sai nốt nhạc này hay là hát sai lời bài hát kia căn bản đều sẽ không có ai chú ý tới. Chỉ sợ đứng đơ người trên sân khấu không biết phải làm gì thôi, tình huống này rất có thể sẽ xảy ra với người mới lần đầu biểu diễn.

"Còn một tiếng đồng hồ nữa thì đến lượt chúng ta lên biểu diễn, tất cả mọi người đều qua đây đi."

Người tuyên truyền do SBK cử tới gọi ban nhạc đứng tập trung một chỗ, tỉ mỉ dặn dò, "Chúng ta biểu diễn sau dàn hợp ca thiếu nhi, phải đợi tất cả bọn nhỏ rời khỏi sân khấu, Dyle, các cậu đem dàn trống mang lên. Nơi này cơ sở vật chất đơn sơ, rất nhiều việc chỉ có thể tự làm. Tất nhiên là sẽ có người tình nguyện giúp đỡ một tay, nhưng phải hết sức chú ý đừng để cho họ đụng hỏng các thiết bị đồ đạc của mình. Trước lúc biểu diễn nhất định phải xem xét lại các loại dây điện, kiểm tra lại hết một lần. Milla..."

Người phụ trách tuyên truyền của SBK kéo Milla đi đến bên cạnh sân khấu biểu diễn, chỉ vào chiếc máy quay phim ở phía dưới sân khấu và dặn dò: "Chỉ có chiếc máy quay này là của người bên phía chúng ta thôi. Khi biểu diễn, cô phải nhớ là hết sức thể hiện bản thân mình trước ống kính đó. Độ ăn ảnh của cô rất tốt, tôi vô cùng tin tưởng cô, vì vậy cô đừng có mà làm hỏng mọi chuyện."

"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi." Milla gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Quy mô tổ chức lần này không hề nhỏ, chắc chắn sự kiện sẽ xuất hiện trên tất cả các hãng tin tức truyền thông lớn. Việc thời lượng cho Milla nhiều hay ít phải nhờ vào khả năng quan hệ công chúng của SBK cùng với chiếc máy quay kia. Vẫn là vấn đề cũ, ca khúc thô tục khó mà trèo lên được nơi thanh nhã, chỉ có thể tranh thủ cơ hội này, chiến lược tuyên truyền của SBK quả thực rất chuyên nghiệp.

Dyle cùng tay trống liên tục hít thở sâu, thả lỏng cơ thể, còn chốc chốc nhảy tại chỗ một chút. Người đánh đàn ghi-ta cùng tay Bass thì vùi đầu yên lặng hoạt động đầu ngón tay. Tuy các nhạc công Rock luôn tạo mọi người ấn tượng không coi ai ra gì, nhưng dưới áp lực của việc nổi tiếng, bọn họ - những người trẻ tuổi làm sao có thể tránh khỏi cảm giác căng thẳng cơ chứ.

"Tất cả mọi người đều không cần phải căng thẳng quá!" Người phụ trách tuyên truyền hô lên một câu.

Mọi người lại càng trở nên căng thẳng hơn.

Tống Á tự biết mình cũng còn là một đứa trẻ, cũng không cách nào trợ giúp mọi người. Hắn chỉ có thể đi đi lại lại xung quanh năm người bọn họ, vỗ vai người này, đập hông người kia, nói vài lời cổ vũ nhằm khích lệ tinh thần.

Chỉ mới chớp mắt một cái, thời gian chờ biểu diễn chỉ còn lại ba mươi phút.

Trên sân khấu một người đàn bà người da đen đang cao giọng hát, âm thanh huyên náo ở quảng trường dần dần lắng xuống, mọi sự chú ý đều được hướng lên sân khấu.

"Lại đây, sửa lại lớp trang điểm một chút." Bà Jovovich từ Los Angeles gấp gáp trở về. Bà đưa tới một người nữ trợ lý tuổi trung niên. Bà ta nhìn chằm chằm nữ trợ lý đang trang điểm cho Milla rồi lại từ trong túi lấy ra một bình Vodka nhỏ.

Dựa vào việc uống rượu để có được tâm trạng tốt lên thì chẳng phải là một chuyện tốt đẹp gì, Tống Á trong quá trình tập luyện đã dần dần cấm Milla uống rượu, cô vốn đã uống rất nhiều rượu rồi, uống tới nỗi đâm ra nghiện ngập thì cũng không hay.

Milla nhìn về phía Tống Á.

"Buổi hôm nay tương đối quan trọng..." Tống Á suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, "Uống đi, nhưng sẽ không có lần sau đâu nhé."

Milla nhận lấy bình rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

"Bây giờ nó chỉ nghe lời của mình cậu." Bà Jovovich có chút ghen tị với Tống Á.

Milla cười cười hôn một cái lên má của Tống Á, để lại một dấu son môi đỏ tươi, "Trang điểm lại trang điểm lại!" Bà Jovovich giờ đây chỉ có thể sai khiến nữ trợ lý.

Dàn hợp xướng thiếu nhi bắt đầu lên biểu diễn, phong cách điển hình của người da đen. Khán giả phía dưới đều rất quen thuộc với bài hát này, rất nhiều người đều hát theo lời bài hát.

Ngay lúc này, nhóm biểu diễn "F*CK YOU" ở phía sau hậu trường không nói lời nào. Họ yên lặng chờ bọn nhỏ biểu diễn xong, xếp hàng đi theo lối ra dưới sự dẫn dắt của thầy giáo. Dyle cùng với những người khác vội vàng ôm lấy trống và các loại đồ dùng cần thiết khác, lên sân khấu bắt đầu chuẩn bị cho màn trình diễn của mình.

"Tiếp sau đây xin mời, Milla Jovovich! Cô mang đến cho chúng ta bài hát... 'Gửi De Klerk'!"

Người dẫn chương trình đợi ban nhạc chuẩn bị xong xuôi, cao giọng tuyên bố.

"Em lên sân khấu đây..." Milla lúc này đã ngấm rượu. Cô bước lên sân khấu, hai má đỏ hồng.

"Ừ, lên đi." Tống Á vỗ nhẹ vào cái mông nần nẫn của cô.

Milla đi lên sân khấu. Nói chung đây không phải là buổi hòa nhạc, không có tiếng hoan hô, không có tiếng vỗ tay, phía dưới mọi người đều im lặng xem.

Vì đã lường trước xu hướng bảo thủ của người nghe, hôm nay cô ăn mặc rất giống với nữ ca sĩ hát loại nhạc đồng quê. Quần jean đơn giản nhẹ nhàng phối cùng chiếc áo sơ mi màu sắc trang nhã. Chiếc áo sơ mi ôm lấy dáng người tôn lên đường cong của cơ thể. Trong khi biểu diễn, Tống Á cũng đặc biệt dặn dò hãy bỏ đi những động tác nhõng nhẽo gợi cảm đi, thoải mái tự nhiên là được rồi.

"Hello, xin chào tất cả mọi người!" Rượu đã ngấm vào người Milla làm cho cô hoàn toàn không luống cuống khi bước lên sân khấu. Cô điều chỉnh cây micro hát đến vị trí thích hợp, cao giọng hướng xuống phía dưới sân khấu chào hỏi khán giả.

"Góc máy! Góc máy!" người phụ trách của SBK bắc tay bên miệng, cao giọng nhắc nhở.

"Xin chào!"

Milla lập tức nghiêng người, chuyển góc độ khác, hướng về phía máy quay mỉm cười.

Người phụ trách thở phào nhẹ nhõm."Cảm ơn trời đất, may quá."

Tống Á nhún nhún vai, Milla chung quy từ chín tuổi đã bắt đầu xuất hiện trên bìa mặt tạp chí, mười một tuổi tiến tới công việc làm người mẫu, chút chuyện vặt này chắc chắn không thể quên được.

Milla quay đầu lại nháy mắt với Dyle, Dyle gật gật đầu, đặt ngón tay lên phím đàn, âm nhạc bắt đầu vang lên.

"Look inside, look in your tiny mind..." Milla với giọng hát tươi tắn hàm chứa sự ngây thơ vang lên.

Khi cô hát đến "Hua Q… hua Q…, hua Q… Very Very Much*, dưới sân khấu rất nhiều người đều cười rộ lên.

(*) Câu trong bài hát gốc là: "Fuck you, fuck you very much." Tống Á đã viết lại lời để bớt tục.

Hát được một nửa, Tống Á quan sát được đã có không ít người giơ tay lên vỗ tay theo nhịp bài hát, bắt đầu hòa mình vào theo âm nhạc, đặc biệt là các khán giả nam đứng gần sân khấu. Họ chăm chú nhìn Milla, ánh mắt như không thể nào rời được.

"Không tệ, không tệ, phản hồi rất tích cực." Người phụ trách tuyên truyền đối với kết quả như vậy thì rất hài lòng.

"Thật sao?" Bà Jovovich không hiểu lắm, bà nhìn về Tống Á, Tống Á trả lời bà bằng một biểu hiện cảm xúc khẳng định.

"Hua Q…"(tiêu tiền)

Khi hát đến "hua Q" lần thứ hai, dưới sân khấu phát sinh thay đổi. Phía trước sân khấu, một người trung niên da trắng đột nhiên la lên quái dị: "Tôi cũng muốn hua Q!" Làm cho cả đám người đó đều cười phá lên.

Milla trên sân khấu vừa ca hát đồng thời còn cố gắng ghi điểm với máy quay nên căn bản không để ý tới tình tiết này.

Biểu diễn xong cả bài hát, Milla nói "Cảm ơn mọi người!" rồi cúi người chào khán giả. Phía dưới sân khẩu là tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo.

Milla rời khỏi sân khấu, một vị mục sư dòng Baptist lúc trước từng đến Công ty Âm nhạc Old Joe đi lên sân khấu, ông chỉnh lại micro, lắc đầu gượng cười với những người bên dưới, "Ông De Klerk có thể sẽ không thích bài hát này..."

Câu nói đó lại một lần nữa làm cho khán giả cười rộ lên.

"Xoá bỏ Apartheid!" Phía dưới có một tình nguyện viên vung tay hô to, tất cả mọi người bắt đầu cùng người đó hô lên khẩu hiệu.

Bầu không khí lúc này dần dần đẩy lên cao.

"Tại sao tôi chưa từng nghe bài hát này bao giờ?"

"Chắc chỉ là ca sĩ vô danh mà thôi. Cậu thử đi tới cửa hàng cho thuê băng đĩa tìm xem, chắc là sẽ có bán băng đĩa của cô ấy đấy."

"Ừ, loại đĩa nhạc của ca sĩ vô danh này thường thì sẽ được bày bán ở những chỗ góc khuất mắt, chúng ta phải đi lật tìm từng giá để đĩa một."

"Cô bé này tên là gì nhỉ? Tôi nhìn cứ thấy quen quen?"

Tống Á ở phía sau hậu trường nghe được cuộc nói chuyện thì thầm của mấy người tình nguyện, gánh nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng được giải toả.

Hoàn thành nhiệm vụ!