120 Chương 120: Let's go

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Ở Đông Âu hình như người ta kết hôn khá sớm, nhưng Milla nhắc đến chuyện này không phải là vì vấn đề truyền thống, cũng không phải đã thực sự nghĩ kĩ chuyện muốn chung sống cả đời cùng Tống Á, mà là vì muốn chống đối, hiện giờ cô ta cực kỳ muốn thoát khỏi sự canh chừng của phu nhân Jovovich.

Milla không ngừng trách cứ, phu nhân Jovovich không cho cô ta làm cái này, không cho cô ta làm cái kia.

Tựa người vào kính vờ lắng nghe, nhưng suy nghĩ của Tống Á lại giống như con bướm bướm bay đến tận nơi nào rồi: "Nếu anh không cho em bài hát kia thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?" Hắn hỏi: "Lúc đó nhà em rất khó khăn sao?"

"Em không biết, dù gì khi đó mẹ em cũng bán hết những thứ có thể bán đi rồi, suýt chút còn bán đến trang sức quý giá cuối cùng còn sót lại đó là sợi dây chuyền ngọc trai mà bà nội tặng mẹ..."

Milla nhớ lại: "Không ngày nào bố em không gọi điện đến hối thúc mẹ, bắt bà ấy đi tìm công ty điện ảnh Colombia xin ứng trước cát sê cho em, bà ấy cũng chẳng còn cách nào khác, lúc đó công ty điện ảnh Colombia hối hận vì ký hợp đồng mời em làm nữ chính, thậm chí họ còn có ý định thay người nữa, sao có thể đồng ý ứng trước tiền cát sê cho em chứ? Vì chút tiền ấy, mà em và mẹ lái xe từ Los Angeles đến tận Chicago tham gia quay MV 'Thrift Shop' của anh, sau đó lại lái xe đến New York, đi vòng quanh nước Mỹ chỉ vì muốn tiết kiệm vài tấm vé máy bay..."

Thảm đến vậy sao? Đây là lần đầu Tống Á nghe Milla nhắc đến chuyện khi đó, hắn nhớ đến chiếc túi du lịch đựng quần áo trong lớp học âm nhạc Brooklyn, bản thân hắn cũng vì chiếc túi đó, kết hợp với thông tin tình báo của Hayden từ Hollywood và chiếc xe hai người đi, mà phán đoán được tình cảnh khốn cùng của nhà cô ta, vì vậy mới bạo gan ra tay giúp đỡ, nhân cơ hội...

Khụ khụ, hắn áp chế cảm giác tội lỗi khi mượn gió bẻ măng xuống, nói thế nào thì mình cũng được xem như quý nhân của nhà cô ta, biệt thự ở Hollywood và cả căn nhà ở khu Đông mà phu nhân Jovovich luôn muốn mua, tất cả đều nhờ có bài hát của mình mà Milla mới có thể lột xác, bọn họ mới có những thứ này.

"Thật ra em đã nhận quảng cáo của Revlon từ lâu rồi, còn có cả Versace, Chanel..."

Milla tiếp tục nói: "Năm mười một mười hai tuổi, lúc đó em chưa biết gì cả, chỉ biết không ngừng thay các loại quần áo, chụp hình rồi lại chụp hình... Em đã nghĩ ra mọi cách để không phải chụp, lấy hết dũng cảm, dùng mọi mưu mẹo, rồi nổi giận, đập phá đồ đạc với mẹ. Sau đó bỗng có một ngày, không còn ai đến tìm em để chụp ảnh nữa…Tiếp đó, công ty của bố lại gặp chuyện, ngược lại hai mẹ con em phải vất vả chạy ngược chạy xuôi, chủ động cầu xin người ta cho em cơ hội..."

"Không phải bây giờ tất cả đều quay về như cũ rồi sao?" Tống Á khẽ thổi vào mũi cô ta, nhẹ nhàng an ủi: "Bây giờ em chụp mãi không hết xô ấy chứ."

"Hừ, em đã nhìn thấu đám nịnh hót trong giới thời trang rồi, em ghét bọn họ."

Em đúng là có phúc mà không biết hưởng mà, Tống Á ôm chặt cô ta: "Em yêu..."

"Sao hả?"

"Em có muốn thử làm trước gương không..."

"Anh! Đáng ghét! Phá hỏng cả bầu không khí! Trong đầu anh toàn những thứ đen tối thôi!"

New York.

Concrete jungle where dreams are made of There' s nothing you can' t do

Now you're in New York

Ngày hôm sau, Tống Á lại xuất hiện tại phòng thu âm với tinh thần phấn chấn, Mariah Carey trong phòng thu âm liếc mắt nhìn hắn.

"Tiểu thư Carey, tôi từng nói, đừng tự tiện thay đổi thêm mà!"

Hắn bật micro kết nối vào bên trong phòng thu, lớn tiếng ra lệnh.

Cô ta giơ ngón giữa đáp lại.

"..." Tống Á thay đĩa nhạc đệm thành phiên bản do Toni Braxton hát, sau đó thoải mái nằm trên sofa trong phòng điều khiển.

Cô ta lập tức tháo tai nghe ra, đùng đùng nổi giận xông ra ngoài: "Anh có ý gì?"

"Nếu cô còn làm như vậy, chi bằng tôi về tìm Toni cho xong." Tống Á làm bộ chẳng thèm quan tâm.

Cô ta trợn mắt nhìn Tống Á một cái, quay người lấy điện thoại trong túi xách ra, cô ta vừa đi ra ngoài, vừa bấm số điện thoại: "Mottola..."

Chừng mười phút sau, Walter đẩy cô ta từ bên ngoài vào phòng: "Mọi người vẫn còn trẻ, những tranh chấp về mặt nghệ thuật hãy giới hạn nó trên mặt nghệ thuật thôi, đừng đi quá giới hạn chứ, Aplus!" Hắn vờ quát lên với Tống Á: "Hành động ban nãy của cậu quá đáng lắm đấy!"

"Tôi xin lỗi, cô Carey." Tống Á nhún vai.

"Hừ!" Mariah Carey khoanh hai tay lại, bĩu môi hất mặt lên, mắt cô ta nhìn chằm chằm trần nhà.

"Cô nhường APLUS một chút nhé..." Walter lại quay lại dỗ dành cô ta: "Cậu ấy nhỏ hơn cô năm tuổi, cứ coi cậu ấy như em trai cô là được rồi. Cậu ấy còn ngây thơ lắm, cô không thể trẻ con như cậu ấy được."

"Hôm nay tôi không có tâm trạng ghi âm!" Mariah Carey lấy đĩa nhạc trong máy quay đĩa ra rồi vứt thẳng vào sọt rác.

"Vậy tôi tự ghi phần của tôi vậy." Tống Á bỏ đĩa nhạc đệm vào rồi đi vào phòng thu âm: "Tôi trưởng thành tại Chicago, bây giờ dạo chơi chốn New York..."

Hắn từ từ nhắm hai mắt, tâm trạng vô cùng tốt hoàn thành đoạn đầu tiên của bài hát sau khi đã đổi lời, hắn phát hiện Mariah Carey không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng bên cạnh mình, cô ta cầm lấy microphone: "New York..."

"YES!" Tống Á xen vào rất chuẩn nhịp.

"Khu rừng xi măng được đúc bởi những giấc mơ..."

"Yeah!" Tống Á ngân giọng.

"Từ giờ bạn có thể làm tất cả..."

"YES!"

"Bây giờ bạn đang ở New York..."

"That's right! That's right!"

Lần này hai người phối hợp vô cùng hoàn mỹ, Mariah Carey đồng ý thỏa hiệp về cách hát, Tống Á cũng đóng góp phần rap tốt nhất của mình.

"Bộp bộp!"

Tiếng vỗ tay của Walter truyền đến: "Hiệu quả vô cùng tốt, tốt lắm... Tôi thậm chí còn nghĩ nó là bản thu cuối đấy."

"Hừ hừ..." Mariah Carey đắc ý hừ nhẹ, cô ta quay lưng về phía Tống Á, hất hất tóc.

"Sao cứ tử tế được một lúc là lại giở thói kiêu ngạo thế nhỉ..." Tống Á âm thầm khinh bỉ: "Thế này từ sớm có phải tốt hơn không?" Hắn chủ động nói: "Cô Carey, tối nay tôi mời cô đi ăn nhé?"

"Tôi phát ngán mấy nhà hàng Pháp rồi."

"Hay là đến phố người Hoa đi, ăn đồ ăn Trung Hoa."

"Um.."

"Vậy tôi đặt chỗ trước."

"Cho chúng tôi theo với." Walter ở ngoài hô lên.

Đầu tháng Tư, Tống Á kết thúc công việc ghi âm Empire State of Mind, hắn cùng Dyle và Aiur đặt chân đến trận chung kết bóng rổ NCAA.

Tại nước Mỹ, trận đấu này thậm chí còn nhận được nhiều sự quan tâm hơn cả trận đấu NBA, Công ty Sonny Colombia sắp mở cuộc tuyên truyền quy mô lớn dành cho "Remember The Name" tại đây.

Giờ nghỉ giữa trận, cả hai đội bóng trở về phòng thay đồ.

Nhân viên công tác cầm microphone đi vào giữa sân bóng.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Trong lối đi nhỏ, Tống Á nhìn Dyle và Aiur bên cạnh, sắc mặt của hai người kia vô cùng nặng nề, Dyle không ngừng nhảy lên từng bước nhỏ giống như một tay quyền anh sắp lên đài thi đấu, còn Aiur cứ dùng nắm đấm tự đánh vào má mình để giảm bớt áp lực.

"Đừng căng thẳng, chỉ là trận đấu nhỏ thôi mà." Đến giờ Tống Á đã trải qua vô vàn buổi biểu diễn, cũng chứng kiến nhiều chuyện rồi, dù sao một tuyển thủ lão làng như hắn cũng nên an ủi hai "người mới" này một chút.

"Không sao, tôi không sao cả." Hai người đáp lại.

"Kiểm tra bộ đàm và tai nghe lần cuối." Ba người kiểm tra lại bộ đàm gắn bên hông và tai nghe ở một bên tai.

"APLUS!" MC đã bắt đầu giới thiệu chương trình.

Tiếng hoan hô của khán giả bùng nổ: "Dyle! Aiur! Remember The Name!"

Khúc nhạc dạo mạnh mẽ vang lên.

"Đi theo tôi, Let's go!" Tống Á nhận lấy chiếc Microphone từ tay nhân viên hậu trường, lại cầm lấy chiếc mặt dây chuyền có chữ A+ trước ngực lên hôn một cái, rồi phiêu theo điệu nhạc đi vào sân đấu, ngón tay bật microphone lên: "You ready?"

Hắn giơ một tay lên, xoay người ba trăm sáu mươi độ, tựa như đang chào hỏi tất cả khán giả vậy.

"Ready!"

Bài hát này không được tuyên truyền rầm rộ, độ truyền bá không cao nên chỉ có một phần khán giả hô lên hưởng ứng.

"Let's go!"

avataravatar
Next chapter