116 Chương 116: Mặt trẻ con

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Sony Columbia đang cần mình, có lẽ tiện tay bảo chi nhánh Châu Á của họ ký hợp đồng cũng chẳng phải vấn đề gì. Dù sao lần tranh giành Toni Braxton này, hắn cũng được lợi. Đương nhiên nếu họ thực sự ký được hợp đồng với Toni thì hắn cũng sẽ không nuốt lời, giọng ca của cô ta thực sự rất tốt.

Về một phiên bản toàn giọng nữ khác của "Empire State of Mind", Tống Á vẫn chưa suy nghĩ kĩ. Bài hát này đã được xác định sẵn là phải tặng cho người khác, nên nếu không tranh thủ kiếm chác được lợi lộc gì thì chắc chắn hắn sẽ không chịu tặng nó đi.

Hắn thong thả nằm trên giường khách sạn, mở tivi ra.

Hình như Los Angeles lại có tin mới. Mấy hôm trước, một đứa bé gái người da đen tầm mười tuổi trộm đồ trong cửa hàng của một người Mỹ gốc Hàn, khi bị phát hiện còn dám đánh bà chủ cửa hàng đã năm mươi tuổi ngã xuống đất, chẳng ngờ bà chủ lại rút súng ra, bắn chết luôn bé gái da đen trong lúc cô bé đang định ra khỏi cửa hàng.

Tống Á lý giải đơn giản, bé gái da đen này ban đầu chỉ trộm đồ trong cửa hàng, cuối cùng lại thành đánh người, vậy đủ tính là tội ăn cướp rồi. Chủ cửa hàng rõ ràng cũng bị đe dọa về tính mạng, theo Luật Tự vệ* của Mỹ thì bà ta được quyền đánh chết luôn kẻ cướp kia. Nhưng điều gây tranh cãi trong chuyện này là bà chủ cửa hàng đã bắn đứa bé từ đằng sau, khi nó bước ra khỏi cửa rồi, không những thế, lại nhắm ngay vào đầu. Đây rõ ràng là vấn đề của luật pháp, nhưng không ngờ lại bị biến thành đề tài phân biệt chủng tộc, lại còn là giữa người châu Á và người châu Phi.

(*) Luật Tự vệ được thể hiện trong luật pháp đa số các bang của Hoa Kỳ, nội dung chủ yếu nói về việc: khi bạn bị một người xâm phạm hoặc bị đối xử phi chính nghĩa, mà chưa nhận được sự bảo vệ kịp thời của các cơ quan công quyền, thì bạn có quyền phản kháng, bảo vệ lợi ích chính đáng của mình, đặc biệt là an toàn thân thể.

Trước đó vốn đã có chuyện của Rodney King, tình thế bị đảo ngược khiến ai nấy đều bối rối, lần này lại là chuyện người da đen đi gây rối cuối cùng bị bắn chết...

Tống Á cũng lười gọi điện hỏi Michelle, có lẽ ở chỗ cô giờ cũng đang bận đến sứt đầu mẻ trán rồi.

"May mà là người gốc Hàn chứ không phải người Hoa..."

Giờ hắn cứ xem mấy tin này là thấy mệt, nên tắt luôn tivi đi.

Reng reng reng...

Điện thoại ở phòng khách vang lên, "A lô." Chỉ có Tống A Sinh biết hắn ở trong phòng này. Mà buổi tối, các khách sạn đều sẽ không gọi điện quấy rầy khách, vậy nên khi nhấc điện thoại lên, hắn nói luôn bằng tiếng Trung.

Bên kia điện thoại im lặng một hồi, "APLUS à?" Giọng một ông lão da đen vang lên đầy nghi ngờ.

"Ông là?" Tống Á hơi giật mình, chất giọng kia quen quá, "Ông Steven?" Hắn nhớ ra rồi, đây là quản lý cấp cao của Công ty Atlantic Records, Steven.

"Ừ! Tôi còn tưởng gọi nhầm số, ha ha ha..." Steven cười to, "Giờ cậu có tiện không? Chúng tôi muốn đến nói chuyện với cậu, hoặc cậu sang đây cũng được, chúng tôi sẽ chờ cậu ở đại sảnh khách sạn."

"Sao ông biết tôi ở... Khoan, có nhiều người hả? Còn ai nữa?"

"Babyface."

"..."

"Đừng trốn nhé nhóc, bộ xương già như tôi bị anh ta kéo từ New York bay đến tận đây, mệt sắp chết rồi." Steven cười nói.

"Vậy được, mọi người lên đây đi."

Tống Á bỗng thấy sởn gai ốc, chẳng lẽ hành tung của hắn dễ tra ra thế à? Chẳng lẽ hắn lại bị lên thời sự rồi? Không, kể cả phóng viên cũng không thể nào chắc chắn mình ở phòng bao nhiêu. Đến đám Hayden còn không biết...

Thế lực của Babyface có vẻ lớn quá nhỉ? Còn tìm được đến tận đây cơ à?

Hắn cúp điện thoại, gọi thêm Tống A Sinh đến để bản thân thêm can đảm.

"Xin chào, xin chào..."

Steven bước vào trước, một thanh niên da đen lịch lãm đi vào theo ông ta, quả nhiên là Babyface. Tống Á biết anh ta tầm ba mươi tuổi, nhưng trông không hề già, không biết có phải cái nghệ danh 'mặt trẻ con' này được đặt theo vẻ ngoài của anh ta hay không.

"Đây là đàn anh của cậu à?" Steven nhìn Tống A Sinh, hỏi.

"Cứ coi như thế đi." Tống Á mời họ vào phòng, ngồi xuống ghế sofa.

"Hai người là... thế nào với nhau..." Hắn phải làm rõ vấn đề này trước đã.

"Ha ha, thằng nhóc này, cậu làm anh ta cuống hết lên. Để tìm được cậu, anh ta đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền đấy." Steven chỉ vào Babyface, cười nói.

"APLUS, cậu còn trẻ, chưa hiểu phương thức hoạt động của truyền thông và đám chó săn* đâu." Babyface dựa vào ghế sofa, cũng chẳng giấu giếm gì.

(*) Ám chỉ paparazzi, những phóng viên bám theo các nhân vật nổi tiếng để săn lùng các tin tức sốt dẻo, đôi khi moi móc đời tư cá nhân của các nhân vật đó.

Truyền thông và đám chó săn có quan hệ hợp tác với nhau. Chó săn cũng như lính đánh thuê vậy, bọn chúng đánh hơi được hành động hoặc tin tức gì của ngôi sao thì sẽ tiết lộ cho đám báo chí truyền thông biết để đổi lấy thù lao. Nhưng các biên tập viên của tòa soạn cũng cần chọn lựa cẩn thận, không thể mua tất cả tin tức được. Ở đây sẽ diễn ra một quá trình tuyển lựa, ví dụ như chó săn chụp được cảnh Tống Á đến Sunnyvale, nhưng chủ đề này không 'hot' nên đương nhiên truyền thông cũng không chọn mua nó.

Ngoài ra, giữa đám chó săn với nhau còn có một chợ đêm hoạt động ngầm, với trung tâm giao dịch nằm ở Hollywood. Sẽ có những tên săn tin không đàng hoàng tặng những tin 'vô dụng' mà chẳng ai thèm mua cho các tay cò mồi của Hollywood. Ví dụ như tin APLUS đến Sunnyvale, đã được 'người hữu ý' như Babyface mua lại.

Thực ra Tống Á cũng từng mua dịch vụ tương tự. Lần trước, Hayden có thể tra ra được thông tin về bố mẹ của Milla là nhờ vào những kẻ cò mồi này, nhưng lúc ấy hắn chỉ tốn tám trăm đô. Để cho cả Steven cũng phải công nhận là số tiền lớn thì chắc chắn lần này, Babyface đã tốn rất nhiều tâm huyết vì hắn.

"Nhưng kể cả thế thì hai người cũng không thể biết tôi ở phòng nào đúng không?" Tống Á hỏi.

Babyface cười, "Tôi còn phải tốn thêm ít tiền nữa."

Có lẽ là anh ta mua chuộc được một nhân viên khách sạn rồi. Tống Á lập tức cho khách sạn này vào sổ đen, quyết định từ nay về sau không vào đây ở nữa.

"Vậy, anh đến vì chuyện Toni à?" Anh ta đã đến tận cửa như vậy rồi, Tống Á cũng không thể giả ngu thêm nữa.

May mà Tống Á cũng hiểu Babyface. Anh ta là kiểu nhạc sĩ giống như Steven và Quincy Jones, phong cách làm việc vẫn còn nhiều đặc điểm sót lại từ thời nhạc Jazz thịnh hành, áo mũ chỉnh tề, tập trung vào khán giả thuộc giới thượng lưu và cố gắng thoát khỏi những luật lệ của người da trắng. Những bài hát rap vang trên đường phố của Rakim cũng như Big E đều không có ý nghĩa gì với họ.

"Đương nhiên rồi." Babyface thật sự sốt ruột, nhoài người về phía Tống Á, "Từ mấy năm trước tôi đã để ý đến Toni rồi. Tôi đã có một kế hoạch cụ thể nhằm bồi dưỡng cho cô ấy, Sony Columbia chắc chắn không thể cạnh tranh với tôi được."

"Thật ra thì chuyện này không liên quan đến tôi." Tống Á nhún vai, "Tôi cũng không định phá hỏng chuyện của anh, tôi chỉ quan tâm đến việc viết nhạc của tôi thôi."

"Tôi chưa từng nghe nhạc của cậu. Nhưng cậu có thể khiến Toni bỏ qua hai bài hát của tôi, chuyển sang đầu quân cho Sony Columbia chỉ vì một bài hát của cậu, thì xem ra bài hát ấy phải cực kỳ hay."

Dường như việc này khiến Babyface có phần thất vọng, "Tôi cũng biết lần này đến tìm cậu là quá đột ngột, nhưng tôi thật sự muốn hợp tác với cậu trong chuyện này. Nói riêng tư một chút, chỉ cần cậu giúp tôi ký được hợp đồng với Toni, thì cứ thoải mái ra giá."

"Album của tôi do Columbia phát hành, vậy thì làm sao tôi giúp anh được? Làm trò sau lưng Mottola ấy à? Anh bảo tôi lấy tương lai của mình ra đùa đấy à?" Không phải Tống Á không muốn ra giá, mà hắn thực sự không ra nổi cái giá này, "Anh cố thuyết phục tôi làm gì, thà ra giá cao mà tranh giành với Columbia cho nhanh."

"Toni đã hai mươi tư tuổi rồi, cách hát của cô ấy lại rất dễ làm hỏng giọng. Cô ấy cần một ca khúc để nổi tiếng ngay chứ không cần đến một trăm nghìn đô kia." Babyface trả lời, "Không phải tôi không có cách, nếu không sẽ không đích thân chịu khổ lặn lội đến tìm cậu. Cứ thế này thì hai ngày nữa Toni sẽ ký hợp đồng với Columbia mất."

"APLUS, mối quan hệ của chúng ta cũng không tệ. Tôi nghe Rakim bảo cậu đã có kế hoạch ở New York. Hai cậu hẹn nhau tháng Năm sẽ hợp tác tiếp đúng không?" Steven cũng nói giúp, "Babyface đã có ảnh hưởng ở Atlantic Records nhiều năm, LaFace Records và Arista cũng trực thuộc Atlanta. Họ sẽ là trợ thủ tốt giúp cậu tạo ra tầm ảnh hưởng ở miền Nam nước Mỹ, mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau."

Tống Á hơi hối hận vì đã đồng ý chuyện này với Mottola, gánh nặng lần này thực sự không nhẹ. Nếu để Babyface thất vọng trở về, sau này giới âm nhạc ở miền Nam nước Mỹ chắc chắn sẽ gây rắc rối cho hắn, "Tôi thực sự không thể giúp được! Hai người phải hiểu cho tôi chứ, tôi phải làm sao mới có thể đáp ứng được yêu cầu của hai người đây?"

"Đừng đưa bài hát của cậu cho Toni!" Babyface nói thẳng.

"Không được!" Tống Á đứng bật dậy, nói một cách kích động: "Là Mottola đấy! Tôi không gây sự với ông ta được đâu!" Hắn bảo với Steven, "Steven, ông không phủ nhận điều này chứ? Nếu không tôi sẽ nói với Mottola là ông bảo tôi làm như vậy."

Steven ngả người về phía sau, giơ hai tay lên, "Không, tôi chỉ là người ở giữa thôi mà. Đưa Babyface đến gặp cậu xong là tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Hiện nay, Mottola có địa vị rất cao trong giới âm nhạc nước Mỹ, không chỉ vì MJ và Mariah Carey đều ở dưới trướng ông ta. Từ khi chưa trở thành tổng giám đốc của Sony Columbia, ông ta đã làm mưa làm gió trong giới này rồi. Ông ta có cá tính cứng rắn, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu không Sony đã không mời Mottola đứng ra chỉ đạo phi vụ thu mua Columbia Records, trị giá hàng vài tỷ đô. Chỉ có một điểm trừ là thỉnh thoảng ông ta lại phạm sai lầm vì Mariah Carey...

"Nhìn xem!"

Tống Á lại ngồi xuống, "Tôi chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng, hợp đồng phát hành album đầu tay vẫn đang nằm trong tay Mottola kia kìa."

Babyface vẫn không chịu từ bỏ, "APLUS, anh đã nghe về Soul Train Music Awards chưa?"

Đương nhiên Tống Á đã từng nghe đến nó. Đó là một giải thưởng âm nhạc chỉ dành cho người da đen, ngoài ra cũng chỉ trao cho các tác phẩm nhạc Jazz, Soul hoặc R&B, nhưng lại hơi có thành kiến với dòng nhạc hip hop. Mấy thể loại kiểu như rock với nhạc đồng quê mà người da trắng hay chơi thì càng không cần phải nói. Thật ra năm ngoái Mariah Carey đã nhận giải tại giải thưởng này.

"Chúng tôi, gồm các đối tác của tôi ở LaFace Records là L.A.Reid, Steven, có cả Quincy Jones. Chúng tôi có ảnh hưởng rất lớn đến giải này, cả Grammy nữa, chúng tôi cũng..."

Anh ta mới nói được một nửa thì bị tiếng ho khan của Steven cắt đứt, "Dù sao thì chỉ cần cậu hiểu, nếu cậu hợp tác với chúng tôi, giúp chúng tôi có được Toni, chúng tôi nhất định sẽ trả ơn cậu bằng những giải thưởng này."

"Tôi không thể gây sự với Mottola."

"Còn nữa, tôi cũng có nhiều quan hệ ở Hollywood, như Eddie Murphy chẳng hạn, nhạc tình huống trong bộ phim điện ảnh sang năm của anh ta toàn bộ do tôi sáng tác. Nếu cậu vừa ý diễn viên nào..."

"Tôi không thể gây sự với Mottola."

"A! F*ck!" Babyface không thể kiên nhẫn với Tống Á được nữa. Anh ta tức giận đến mức đấm xuống ghế sofa.

"Mọi người đều mong một cuộc nói chuyện hẳn hoi phải không, Steven?" Tống Á nhìn Steven.

Steven cười khổ gật đầu.

"Có rất nhiều nữ ca sĩ tài năng, không phải không..." Tống Á định lấp liếm đi lần nữa. Không nên khiến mối quan hệ giữa hai bên trở nên quá căng thẳng. Bỗng di động của hắn vang lên, là số của Mariah Carey.

"Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại."

Hắn trốn vào phòng ngủ ấn nút nghe, "APLUS! Cậu có phải bạn tôi không?" Mariah Carey mở đầu ngay bằng một câu.

"Đương... đương nhiên rồi. Cô hỏi thế có hơi thừa không?" Tống Á không biết sao tự dưng cô lại bực mình.

"Vậy tại sao cậu đưa bài hát của tôi cho ca sĩ khác?" Cô hỏi.

"Bài đó... tôi tưởng cô không hát nữa? Vì trong bài có đoạn rap..."

"Kệ, tôi thích bài hát đó, tôi muốn hát nó!" Cô bắt đầu nổi giận, "Tommy, anh nói với cậu ta đi!"

Thì ra Mottola đang ở cạnh cô, "À, APLUS..."

Mottola có vẻ đang rất ngoan ngoãn, "Chuyện là thế này, Mariah muốn hát bài hát đó, chúng ta nghĩ cách đi."

"Nghĩ... nghĩ cách gì?" Tống Á không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Nói chung là... nghĩ cách gì đó đi..." Mottola không nói trôi chảy được nữa, "Cậu cũng biết đấy, đàn bà mà đố kỵ là bắt đầu trở nên vô lý đủ đường. Cô ấy đã nghe phiên bản 'Empire State of Mind' của Toni... rồi, rồi không biết lên cơn cái gì, không cho tôi ký... Haizz! Em đừng đánh, đừng đánh nữa, đừng đánh mà! Đừng có ném đồ..."

Tống Á nghe tiếng tranh cãi om sòm vang lên thì tâm trạng cũng vui vẻ trở lại.

Nói chuyện với Mottola xong, hắn ra ngoài nói với hai người đang ngồi chờ hắn, "Chúng ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ?"

Babyface không nói gì, chỉ im lặng lấy tấm séc hai trăm nghìn đô ra.

"Tôi không thể gây sự với Mottola."

Babyface liếc mắt ra hiệu với Steven, rồi đứng dậy với vẻ mặt nặng nề, định cất tấm séc vào, nhưng lại phát hiện tấm séc không hề động đậy. Anh ta nhìn sang, thì thấy Tống Á đã nắm vào một góc khác của tấm séc.

"Ừm, hay là thế này, vào tháng Năm tôi sẽ đi quảng bá. Tôi muốn đến bang Atlanta..."

"Đúng rồi, tôi còn phải quảng bá cùng lúc cả album của Đại Giáo Sư và N.W.A nữa."

"Hà hà hà, về chuyện giải thưởng thì..."

"Tôi có một người bạn ở Hollywood, từng hợp tác quay MV với tôi. Cô ấy là người da đen..."

avataravatar
Next chapter