115 Chương 115: Một ngày tham quan nhà xưởng

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

"Anh chắc chắn sẽ để Toni hát bài này nếu chúng tôi ký hợp đồng với hãng Columbia Records đúng không?" Sau khi bàn bạc xong và quay trở lại, câu đầu tiên mà người đại diện của Toni nói đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi nghe nói mọi người đã bàn bạc về hợp đồng với Công ty Columbia Records, nhưng nói thẳng ra thì chuyện này không liên quan đến tôi. 'Empire State of Mind' sẽ xuất hiện trong chính album đầu tay của tôi, do chính Công ty A+ Records của tôi sáng tác nên tôi coi bài hát này rất quan trọng. Lần này mọi người đến theo sự giới thiệu của ngài Mottola, chứ trước đó tôi cũng không biết Toni là ai. Mong mọi người hiểu Công ty Sony Columbia Records là bên phát hành album của tôi, họ vốn không có quyền thay tôi chọn ca sĩ, nhưng lần này tôi đồng ý hợp tác với họ. Suy cho cùng thì tôi cũng là tân binh, thế thôi."

Tống Á đi một mình vào vào văn phòng, dùng lý do từ chối mà hắn đã bàn bạc sẵn với Roberto Clayville để kéo dài thời gian, "Toni cũng không phải lựa chọn đầu tiên của tôi. Ông cũng nghe lời bài hát này rồi đấy, nó vốn được viết cho một nữ ca sĩ sinh ra tại New York. Nhưng giờ cô ấy quá nổi tiếng, thể loại nhạc rap cũng không hợp xuất hiện trong album của cô ấy."

"Tôi biết, là Mariah Carey phải không?" Lời Tống Á ám chỉ quá rõ ràng nên không khó để người đại diện của Toni đoán ra.

"Đúng vậy, hôm kia cô ấy vừa đến cũng là vì bài hát này. Anh xem tin tức rồi nhỉ, có rất nhiều phóng viên đến."

Tống Á cười gượng, lắc đầu, "Cuối cùng lại thành một vụ scandal rồi, đúng là chịu bọn họ."

"Tôi hiểu rồi, vậy Toni có phải là lựa chọn thứ hai hay không? Nếu cô Carey không hát nhạc rap?" Người đại diện của Toni hỏi.

"Giờ thì đúng là vậy." Tống Á mở bàn tay mình ra, "Đương nhiên tôi phải coi ý kiến của Sony Columbia là quan trọng nhất."

"Đúng vậy, tôi hiểu rồi."

Người đại diện của Toni đứng dậy chào tạm biệt. Đến cửa, ông ta lại quay lại hỏi: "Vậy hai cô gái còn lại thì sao? Anh có thích họ không? Ý tôi là nếu công ty đĩa nhạc của anh ký hợp đồng với họ thì giá sẽ rất thấp. Nếu anh thích thì giờ họ có thể hát cho anh nghe thử."

"Ông cũng thấy đấy, chỗ của tôi nhỏ..." Hai người kia trông không có gì hấp dẫn nên Tống Á từ chối.

"Rồi anh sẽ có một chỗ lớn, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Ông ta cười, yêu cầu được lấy một bản thu âm do Toni hát, rồi rời đi với ba chị em.

Theo kế hoạch, sau đó Tống Á nên 'ra ngoài' mấy ngày, giúp Columbia kéo dài thời gian, "Kiểu việc làm mất lòng người khác này đúng là không dễ..." Hắn nhìn qua cửa sổ thì thấy bốn người đang đứng ở lề đường chờ xe taxi. Trước đây Toni từng ký hợp đồng vài năm mà vẫn chưa ra được đĩa đơn nào, như vậy về tài chính, họ cũng không dư dả gì, "Auir, anh lái xe đưa các cô ấy đi đi."

Auir xuống lầu lấy xe ra, "Trong mấy ngày tôi không ở đây, anh phải làm xong hoàn toàn phần hòa âm của 'Empire State of Mind' đấy." Hắn dặn dò Dyle. Sáng hôm sau, hắn lại lần nữa kéo Tống A Sinh đi cùng mình đến thung lũng Silicon.

"Các linh kiện thuê làm bên ngoài* từ xưởng thuê ngoài tại ở Trung Quốc đã được chuyển đến rồi, giờ chúng tôi đang kiểm tra và thử nghiệm."

(*) Outsourcing, thuật ngữ kinh doanh chỉ việc các công ty thuê một công ty chuyên môn hóa giúp thực hiện các công đoạn phụ để tiết kiệm chi phí sản xuất.

Tổng giám đốc Công ty A+ Pedal tự lái xe đến đón họ, "Nhà xưởng và mấy thiết bị cỡ lớn còn lại bên New Jersey đã được xử lý cả rồi, các thiết bị mới mua vừa được gửi đến, các công nhân cũng đã chuyển đến sống ở gần đây."

Ba người đi vào xưởng sản xuất tại Sunnyvale. Có một chiếc xe chở hàng đỗ sau xưởng, cửa sau dẫn thẳng đến vị trí băng chuyền bên trong nhà máy đang mở. Hai người da đen đang không ngừng đặt những thùng giấy được làm theo tiêu chuẩn lên băng chuyền.

"Hey, ông chủ."

"Hey, APLUS."

Đó chính là hai người mà Tống Á đã gặp ở quán cà phê New Jersey. Lúc ấy họ không đồng ý nhận tiền, nhưng sau đó Tống Á vẫn đặc biệt chăm sóc, cho họ công việc mới ở xưởng. Một là hắn thấy họ trung thực, hai là họ đều là người da đen, vậy là có thể yên tâm sắp xếp hai người làm tai mắt trong công ty cho mình.

"Sao? Gia đình đã chuyển đến đây chưa?" Tống Á mở thùng giấy ra, ở trong là linh kiện do xưởng thuê ngoài tại Trung Quốc sản xuất, vỏ nhựa dẻo màu đen, còn cẩn thận in hộ cả logo công ty lên nữa, chắc là bàn đạp* có đế, cầm rất nặng, chắc chắn đúc kim loại ở trong, "Cái này nặng hơn bàn đạp của Nhật nhiều, kiểu dáng cũng cũ..." Hắn so sánh nó với bàn đạp của Nhật mà công ty đĩa nhạc của mình đang dùng, thấy không hài lòng lắm.

(*) Bàn đạp (pedal): Một bộ phận dùng để điều khiển đàn piano.

"Dọn đến đây cả rồi, vợ tôi đang làm thủ tục chuyển trường cho con. Chất lượng loại bàn đạp có đế này cũng tạm được mà." Người da đen lớn tuổi kia cười đáp: "Nếu không cần thường xuyên mang đi, thì người Mỹ vẫn thích đồ hơi to và nặng như thế này, nhìn vào có cảm giác đáng tiền hơn."

"Đúng vậy, chúng ta cũng không định cạnh tranh thị trường có tính chất đại chúng của bàn đạp của Nhật." Riise đưa Tống Á vào trong xưởng. Có đủ loại máy móc xung quanh bệ lắp ráp. Một kỹ thuật viên đang tháo phần đế của bàn đạp ra, thứ anh ta đang lắp ráp là bộ phận chính của bàn đạp làm bằng thép không rỉ, cũng do xưởng Trung Quốc sản xuất.

Loại bàn đạp này khác với những bàn đạp bình thường ở chỗ bên trong có con chíp điện tử và cáp dữ liệu, bộ phận này cũng không phải tự công ty sản xuất mà đến từ các nhà cung cấp ở Mỹ. Còn có hai nhân viên kỹ thuật khác, trong đó một người phụ trách lắp ráp bộ phận này, một người phụ trách kiểm tra và chạy thử.

Sau khi chuyển xong hàng vào xưởng, hai công nhân da đen kia cũng vào tham gia công việc.

Về cơ bản, Công ty Warren Brothers đã biến thành một xưởng lắp ráp bàn đạp piano bình thường trong tay Tống Á.

"Tình hình tiêu thụ thế nào?" Tống Á nhận lấy thành phẩm mà Riise đưa cho, để xuống đất rồi đạp thử lên, cũng không tệ lắm. Cảm giác đã rất giống cảm giác đạp vào bàn đạp đàn dương cầm. Quả thật nếu không nghĩ đến tính tiện lợi, thì phong cách nặng nề và chắc nịch này sẽ không làm phật lòng người Mỹ. Hơn nữa, bàn đạp còn được làm theo chuẩn âm thanh MIDI.

"Hiện nay chúng tôi đang dần dần thay thế các đơn hàng cũ. Trong kế hoạch kinh doanh mới, tôi dự định tuyển thêm nhân viên kinh doanh ở khắp mọi nơi trên toàn nước Mỹ, cố gắng đưa sản phẩm của chúng ta đến từng cửa hàng nhạc cụ lớn. Việc in ấn quảng cáo cũng được chuẩn bị xong rồi, công ty Warren Brothers có dữ liệu khách hàng vô cùng hoàn thiện, cứ gửi theo địa chỉ ghi trong đó là được."

Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Riise, Tống Á biết ngay việc kinh doanh ở đây không hề bị lỗ, "Quan trọng là tiền vốn giảm mạnh, dù mức độ tiêu thụ không tăng thì cũng vẫn có lãi."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Tống Á rất hài lòng, đi theo Riise lên văn phòng của anh ta trên tầng hai. Các tủ đựng tài liệu và bài trí trong phòng cũng đã được thay đổi, ngoài phòng còn có một nữ thư ký tầm tuổi trung niên, có lẽ là người bận rộn nhất trong công ty vì phải kiêm cả vị trí tài vụ, nhân sự, nhân viên đánh máy lẫn trợ lý tổng giám đốc, "Cà phê của ngài đây ạ." Thư ký này còn thuận tay pha luôn hai tách cà phê cho Tống Á và Tống A Sinh.

"Chim sẻ dẫu nhỏ, nhưng lại đầy đủ ngũ tạng*." Tống A Sinh nói một câu thành ngữ Trung Quốc.

(*) Ý nói một sự vật tuy quy mô không hoành tráng nhưng nội dung lại hoàn thiện. Ở đây Tống Á khen cô nữ thư ký chỉ làm một chức vụ nhỏ nhưng lại giúp ông chủ hoàn thành tốt rất nhiều công việc khác nhau.

"Đúng rồi." Riise lấy một một túi đựng băng cassette ra từ trong ngăn kéo, "Công ty đại diện Hương Giang gửi kèm cái này khi đưa hàng đến, Hayden bảo anh muốn có băng nhạc của Trung Quốc."

Tống Á nhận lấy nó, thấy tất cả đều là băng nhạc rock Trung Quốc. Giờ hắn mới nhớ việc mình đã nói với Hayden, thế là hắn cất hết chúng vào trong túi.

"Tiền vốn đã thấp rồi, có cần giảm giá bán xuống để giành thị trường không?"

"Tạm thời không cần, thị trường bàn đạp của đàn piano điện tử và đàn Synthesizers có quy mô không lớn, chúng ta lại tập trung vào thị trường mà các hãng bàn đạp của Nhật không chú ý, đây là sản phẩm nhỏ dành cho cộng đồng người tiêu dùng nhỏ thôi. Nếu bây giờ lại muốn cạnh tranh về giá thì chẳng có lợi cho ai cả."

Riise trả lời. Tống Á không có ý kiến gì thêm, mà thực ra bản thân hắn cũng không hiểu lắm. Nhưng Riise đã được cổ vũ tinh thần bằng tiền lương, quyền được mua cổ phần và ràng buộc với lợi ích của công ty, vậy nên tạm thời anh ta sẽ dành toàn bộ tâm trí để suy tính cho công ty này.

Kết thúc một ngày tham quan nhà xưởng, hắn trở về khách sạn, lấy mấy băng nhạc rock trong túi ra nghe thử hết một lượt.

"A lô, Roberto à..."

Hắn gọi cho Roberto Clayville, "Lần trước ông bảo tôi có thể tiến cử ca sĩ ký hợp đồng với Columbia đúng không? Không phải ca sĩ nhạc hip hop, mà là ca sĩ nhạc rock của Trung Quốc..."

"Được, công ty tại châu Á của các ông là Sony music đúng không? Có thể hỏi giúp tôi..."

"Giờ chỉ có Đậu Duy là chưa ký hợp đồng với công ty nào phải không? Anh ta vừa rời khỏi nhóm Hắc Báo à? Vừa đúng lúc, tôi rất thích nhạc của anh ta..."

"Nạn đạo nhái bên đó rất nghiêm trọng à? Thôi được rồi... Được đấy, ký với anh ta đi, với các ông thì đó chỉ là một số tiền nhỏ thôi... Tính cách có vấn đề hả? Ca sĩ mà, tính cách ai chả có vấn đề... Đúng, cho anh ta một môi trường tốt để có thể chơi nhạc là được..."

avataravatar
Next chapter