3 Chương 03

Hiền gật đầu lia lịa trừng mắt lên kể: "Ừ, cha nhỏ đó đó! Ổng phá sản hồi tháng tám năm 2010 hay 2011 gì đó. Nói chung đầu năm lớp 12 của tụi mình. Nợ nần ổng chồng chất bán nhà bán cửa hết đấy chứ đâu. Đến nỗi vợ ổng bỏ ổng luôn mà!"

Bảo thích thú bình luận: "Cá chắc ổng chơi với mấy cô diễn viên nên tụi nó moi hết tiền chứ đâu! Lúc ổng có vợ, chẳng phải ổng chơi hết mấy dàn gà cưng của ổng hay sao?"

Trân nhìn qua tôi thấy tôi không nói gì thì cũng không nói gì theo tụi kia. Cô ta ngồi khép nép bên cạnh, cánh tay vẫn còn quàng tay phải của tôi.

Rồi Trân cất tiếng: "Này mấy cậu đừng có nói xấu Liên nữa được không? Liên đã sống trong hoàn cảnh bất hạnh rồi mà..."

Vân nghe vậy liền nhìn Trân với ánh mắt cảm động, nói: "Trân à, cậu không cần phải tốt bụng như vậy đâu. Mọi người đều biết con Liên nó giành chức phó chủ tịch hội đồng học sinh của cậu mà."

"Thì đúng là như vậy, nhưng Liên thật sự giỏi mà. Nhảy cũng giỏi, thuyết trình cũng giỏi, học cũng giỏi. Làm gì có chỗ hở đúng không?"

Khánh nghe vậy liền cười khẩy nhìn chằm chằm Trân. Nó bảo: "Úi giời! Làm gì giỏi đến thế? Cuối năm lớp 12 nó suýt nữa rớt kỳ thi đại học nữa kia. Nó còn chưa đẹp chưa học giỏi bằng Trân thế kia!"

"Thiệt ấy hả? Sao tao chưa biết vụ này nha? Nó trông như vậy mà ngu ghê ha?" Thằng Bảo ríu rít.

"Trời! Ngay cả tao còn dư điểm vô đại học Úc nữa. Nó không làm được à? Ha ha ha! Xem như giá trị của tao còn hơn con nhỏ Liên nữa!"

"Mày! Cha nó phá sản thì làm gì có tiền cho nó tiếp tục học trường mình? Tao còn nhớ năm lớp 12 nó xin thầy cô cho chuyển trường mà, nhưng mà nhà trường không cho phép."

Mọi người nói một hồi rồi cũng đổi sang chủ đề khác. Còn tôi vẫn im lặng không nói gì.

Trong quán bar tối đèn, bầu không khí ăn chơi hẳn. Có những ánh đèn sặc sỡ chiếu loạn xạ trên những thẩn thể nhảy xập xình theo nhạc. Vậy mà hơi lạnh được pha quyện với hương rượu lại không khiến tôi thư giãn nổi.

Đột nhiên thằng Khánh từ sàn nhảy đến gần ngồi xuống bên cạnh tôi. Chiếc áo vest cùng cà vạt của cậu ta đều tháo tung để bâng quơ trên hàng ghế đối diện, còn chiếc áo sơ mi thì mở hai nút đầu lộ ra nét cơ ngực. Cậu ta ngồi bên cạnh tôi rồi nốc luôn hết một ly rượu bourbon. Xong, Khánh ngồi ngã ngửa hỏi tôi:

"Hôm nay mày sao thế Minh? Vài năm trước còn khoái quán bar lắm mà, sao hôm nay yếu đuối thế?"

Tôi thở dài khoanh tay đáp lại: "Chỉ là hôm nay hơi mệt thôi."

"Mày mà mệt? Sức mày khỏe như trâu, quất cô nào là cô ấy mê chết mệt luôn!"

Tôi hơi nhăn mặt đẩy cái mặt đểu của nó ra một bên: "Tiền khiến mấy người đó mê chết mệt thì có."

"Thôi mày đừng có phô ra nữa. Mày vừa có tiền, vừa đẹp trai, vừa giỏi làm mấy cô em hài lòng nữa. Đứa nào mày từng chơi cũng đòi tao xin số điện thoại của mày hết. Càng kể tao càng thấy thật bất công! Ít ra ông trời cũng nên san sẻ một phần nào đó của mày cho tao thì tao đỡ khổ rồi!"

Tôi nhếch môi mỉa mai: "Mày mà khổ?"

"Ừ thì có cái chức trưởng phòng thôi? Có gì ghê gớm đâu?" Thằng đó nó nói như vậy thôi, chứ nó tự hào gớm. Nhìn vểnh cái môi của nó lên là biết ngay mà.

"Mày nói như vậy coi chừng gây oán với người ta đấy." Tôi nói trong miệng rồi húp một miếng nước lọc.

Thằng Khánh đang nốc thêm vài ly rượu thì bỗng nhiên nó nhếch mép. Nó liếc qua tôi huých eo tôi một cái, bảo: "Mày xem con Trân nhảy bên kia kìa. Nó cứ liếc mắt đưa tình mày mãi, sao mày không bắt cơ hội này đi?"

Tôi nói: "Mày thích thì bắt lấy cơ hội đi."

Thằng Khánh bĩu môi chép miệng: "Tao mà được con nhỏ đó thích như vậy thì tao đã không chần chừ rồi. Chậc chậc, nhìn vòng cong nó kìa. Eo ơi, nhìn mà muốn thúc thật mạnh vậy!"

Tôi nhăn mặt với những lời thốt ra của nó. Thật sự, hai mươi sáu tuổi cũng chả khác gì thời thanh niên. Tôi quăng đại một câu 'mệt rồi', sau đó nghĩ đến chuyện khác.

Nhìn những cô gái mặc những chiếc đầm ngắn tôi lại nghĩ đến chiếc quần tây đen bám bụi. Khi nhìn đến biển ngón tay thon mềm múa trên không, tôi lại nghĩ đến đôi bàn tay đông cứng khi bắt tay với tôi. Đôi bàn tay chai sạn và gồ ghề. Lạ thay, tôi cũng nghĩ đến đứa bé tắm sông giữa trời khuya. Nhớ đến cảnh đứa bé dọc nước lại gợi tôi đến những điệu múa thướt tha nhưng sắc nét của người con gái thuở thiếu niên.

Người con gái uyển chuyển theo từng nhịp nhạc và cả người con gái hùng biện oanh liệt trên khán đài của trường. Người con gái hiếm khi xuất hiện trong căn tin trường. Con người năm nào tháng nào cũng luôn luôn bận bịu với công việc.

.

.

.

Ngày hôm sau, tôi được bạn bè rủ ra vùng ngoại ô của thành phố đi đánh golf. Nghĩ rằng thư giãn một chút cũng không đến nỗi tệ, tôi đồng ý cùng họ đi chơi.

Vì đây là bãi golf duy nhất mở cửa trong Tết nên đi có chút hơi xa. Đến nơi, tôi cùng những người bạn cũ vác ba lô xuống. Vừa bước xuống xe, tôi nhìn đến tận cùng của con đường với hai bên mọc cỏ dại. Cuối điểm con đường sâu hút, tôi lại thấy một bóng người đứng nô đùa cùng một bầy trẻ trước hai ba cái nhà lá. Không ngờ rằng ở chỗ hoang vắng như vậy mà cũng có người ở được.

Đánh golf được khoảng một hai tiếng, tôi nói với mọi người rằng tôi cần đi vệ sinh, mọi người khỏi đợi. Thằng Khánh lập tức thấy cơ hội của nó với Trân, liền bảo:

"Ok, mày cứ đi một mình thoải mái!"

Khi tôi ra quầy nước định mua vài chai thì lại thấy bóng người quen thuộc cùng một bầy trẻ đang nói gì đó với ông chủ quán nước. Vừa thấy tôi đến, người ấy quay đầu lại và ngạc nhiên thốt lên:

"Minh à?"

"Liên? Sao cô lại ở đây?" Vừa nói ra tôi liền hối hận ngay. Câu hỏi này nghe y chang là lời nhạo báng vậy, nên tôi lập tức xua tay giải thích: "À, không... Cô đừng hiểu lầm, ý tôi là sao lại, ừm, trùng hợp đến thế..."

Càng đến cuối câu giọng tôi càng bé đi. Tôi đỏ mặt chỉ muốn chui xuống hố cho đỡ nhục. Rõ ràng đừng có mà giải thích thì không có lắp bắp như thế rồi. Dù gì cô ta cũng đủ nhảy để hiểu ý câu mà.

Liên mỉm cười nói: "Cậu đừng lo, tôi không có hiểu lầm. Chuyện dài lắm. Nói chung tôi đang định xin ông chủ bán cho ba bình 20 lít nước, nhưng ở chỗ này không có gì để vận chuyển hết."

Ông chủ quán nước với thân hình to lớn cọc cằn phàn nàn: "Cậu xem xem, cô gái này nhờ tôi giúp cô ta bốc vác mấy cái bình này đến cái trường học rách nát tuốt phía kia. Tôi còn phải làm ăn chứ bộ, cô ta nhờ mấy đứa trẻ kia vác là được rồi."

Tôi nhìn xuống những đứa trẻ da cháy nắng còn chưa cao đến hông tôi. Nhìn những đứa trẻ còi xương như thế, tôi lại băn khoăn làm sao mà tụi nó có thể khiêng nặng như thế.

Liên nghe vậy chỉ cười trừ rồi đáp: "Thôi, ông chủ quán à. Tôi vác hai bình này là được. Bình còn lại chiều tôi lấy được không?"

Ông chủ quán xua tay bảo: "Ừ, tùy cô."

Nghe thế Liên lấy tiền ra để trên bàn ông chủ. Cô khom người xuống rồi nhẹ nhàng vác một bình lên vai. Vừa lên được một bình thì tụi nhỏ liền hoan hô, khiến Liên cười khúc khích. Lúc cô định vác thêm một bình nữa thì bình thứ hai lại bị cướp từ tay cô. Liên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên vai tôi đã vác lên hai chiếc bình 20 lít.

"Ông chủ, tiền của bình thứ ba tôi để trên bàn rồi." Tôi nói.

avataravatar
Next chapter