1 Giới THiệu

Đã hơn 10 năm từ ngày tôi rời xa thế giới này.Đó là khoảng thời gian vừa dài vừa ngắn đến mức phải giật mình. Nếu đem so thời gian tôi sống trong một cơ thể khỏe mạnh thì có lẽ còn ít hơn thời gian tôi chết đi.Kể từ ngày mở mắt ra nhìn thế giới này, tôi bẩm sinh đã có một trái tim khiếm khuyết.Cho dù ít nhiều không khỏi tủi thân khi sinh ra trong một cơ thể yếu ớt hơn những người khác và đôi khi phải ra vào bệnh viện thường xuyên đến mức không thể tham gia vào hoạt động khác, bố mẹ vẫn luôn khuyến khích giúp tôi có thêm động lực để tiếp tục cuộc sống.Nhưng vào ngày sau khi tôi mua đồ xong, đang rảo bước ra khỏi công ty thì căn bệnh đau tim đột ngột tái phát không hề báo trước.Đó là cảm giác đau đớn như thể trái tim bị bóp nát rồi vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh. Giây phút ấy tôi cố hết sức bình sinh phát ra tiếng cầu cứu những người xung quanh.Nhưng xui xẻo làm sao, không một ai đi ngang qua con đường này.Cuối cùng tôi bất tỉnh trước nỗi đau đớn quá sức chịu đựng. Lúc mở mắt thì đã thấy mình ở nghĩa địa này rồi.Ban đầu tôi còn tưởng mình đang mơ. Nhưng không. Tôi nhìn thấy những người người thân thích đang chôn cơ thể tôi xuống một cái hố.Tôi cố gắng gào thét để báo cho họ biết rằng tôi vẫn ở đây, nhưng không một ai nhìn thấy.Và vì vừa tỉnh dậy nên tôi vẫn còn mơ hồ với chuyện đã xảy ra khiến đầu óc tôi không đủ tỉnh táo. Tôi nhéo má rồi tự nhủ cho giấc mơ này hãy mau chóng kết thúc đi.Nhưng cho dù đã đợi cho giấc mơ này trôi qua không biết bao nhiêu ngày thì nó vẫn không có vẻ gì là sẽ chấm dứt.Và điều đó khiến tôi hiểu ra rằng bản thân đã rời xa khỏi thế gian này.Sau khi lấy lại bình tĩnh và nhận thức rõ bản thân đã chết, tôi khóc than suốt mấy ngày liền. Mãi đến khi chấp nhận được hiện thực phũ phàng này, tôi mới bắt đầu cảm thấy khá hơn và tự an ủi mình rằng làm một linh hồn cũng không hẳn là tệ.

Ít nhất việc làm một linh hồn có thể cho phép tôi đi chơi đây đó mà không bị ràng buộc. Lúc còn sống, tôi không thể đi chơi xa dù chỉ là một chút.Dù thi thoảng có hơi lạ lẫm khi chỉ có mình tôi là hồn ma vất vưởng trong khi xung quanh đều đã mồ yên mả đẹp, nhưng rồi thời gian trôi qua lâu tôi cũng bắt đầu không còn nghi ngờ hay vướng mắc gì nữa.Đôi khi thần chết đã quên bắt linh hồn này cũng nên!Với lại chết rồi thì không cần phải ăn. Cho dù vẫn có cảm giác đói như lúc là người nhưng cũng có họ hàng này kia đến Thanh minh nên tôi chẳng bao giờ thiếu đồ ăn.Nhưng niềm hạnh phúc không tồn tại lâu.Sau năm thứ 3, toàn bộ họ hàng không một ai đến cúng bái trước mộ của tôi nữa. Tôi lờ mờ hiểu ra rằng bọn họ đã quên phắt đi chuyện của tôi sau khi được phân chia tài sản.Từ việc đang hạnh phúc vui vẻ, nó nhanh chóng biến thành nỗi đau. Tôi từng thấy rất phấn khích với những điều chưa bao giờ được làm hồi còn sống. Giờ phút này đây tôi bắt đầu nhớ việc được trò chuyện cùng người khác, được đọc sách, được nằm nhà chơi game hưởng máy lạnh.Nhưng tôi không thể nào làm những việc đó nữa.............................

...................

Chức...Chức chức.Trong lúc đang nằm nhắm mắt nghĩ xem ngày mai sẽ làm gì, tôi chợt nghe thấy ti��ng huyên náo và âm thanh đào đất phát ra từ mộ phần bên cạnh.Tôi mở mắt, ngồi dậy quan sát một đám người đang nói chuyện với nhau.Dường như bọn họ đang tranh cãi về việc nên dùng vật liệu hay làm bia mộ theo kiểu nào. Thấy vậy tôi chẳng thèm quan tâm nữa, lại nằm xuống rồi suy nghĩ xem ngày mai sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng vào lúc tôi đang tập trung suy nghĩ, giọng nói của người nào nó vang lên."Bố ơi, tại sao ngôi mộ bên cạnh lại có màu nâu mà không phải màu xanh giống những ngôi mộ khác?"Hừm...Đây là đang nhắc đến tôi phải không?Tôi lập tức bật dậy nhìn người đang nói năng nhỏ nhẹ kia. Nó không thể là ngôi mộ nào khác vì xung quanh đây chỉ có mỗi mộ của tôi là không có người thăm nom chăm sóc.Tôi nhìn thấy một cậu nhóc khoảng 10 tuổi đang nói chuyện với bố bằng chất giọng trong trẻo. Thấy vậy trái tim tôi liền mềm nhũn. Mỗi lần nhìn những đứa trẻ vui tươi hoạt bát đều khiến tôi nhớ đến mình lúc 10 tuổi mỗi ngày đều phải nhìn thế giới bên ngoài qua ô cửa sổ bệnh viện."Nó có màu nâu là tại vì người thân không trả tiền chăm sóc nên không có người tưới nước cho." Người có lẽ là bố của cậu nhóc trả lời rồi ẵm đứa con trong vòng tay một cách cưng chiều. Nghe vậy đứa nhóc liền lộ ra nét mặt lo lắng."Vậy nghĩa là đã lâu không có ai cúng bái cho người ta phải không ạ?""Có lẽ là vậy." Người bố đáp lời trước khi xoa mái đầu của đứa con một cách thương yêu rồi đặt đứa nhỏ xuống đất. Ngay lập tức thằng bé chạy đến mộ của tôi rồi quay về phía người bố."Bố có nhang không ạ?" Thằng nhóc nói bằng giọng trong trẻo. Gương mặt của nó trông vui vẻ như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. "Anh ấy nhìn có vẻ đói. Chắc là lâu rồi chưa ăn gì."Tôi, người đang lắng tai hóng hớt nghe đến đây liền bật cười thành tiếng.Không phải tôi cười vì buồn cười với những điều nó nói mà là vì sự dễ thương của nó.Có vẻ như bố của thằng bé cũng bật cười."Bố, con nghiêm túc đó!" Thằng bé nhíu mày rồi lẩm bẩm, giọng không mấy hài lòng khi thấy người bố cười khúc khích như thể chuyện nó vừa nói vô cùng hài hước. "Nào nào, đừng giận bố nhé." Bố nó an ủi dù giọng nói vẫn mang theo ý cười trước khi móc ra được ba cây nhang từ trong túi, kiếm thêm cái ly nhựa nữa rồi múc ít đất bỏ vào, sau đó chầm chậm cắm nhang xuống. "Nhưng gọi anh như vậy không tốt lắm đâu. Ngư��i ta có lẽ còn nhiều tuổi hơn cả bố nữa đó.""Không đâu ạ." Thằng nhóc nói trong lúc đưa tay nhận lấy ly nhựa đặt trước mộ của tôi. "Trên mộ có ghi anh ấy chết lúc 25 tuổi mà."Tôi im lặng.Tuổi đời đúng là ngắn thật đấy.Nghĩ vậy tâm trạng tôi liền trùng xuống. Nếu tính luôn cả lúc mất thì tôi đã có mặt trên đời này 35 năm rồi."Chắc là người ta gặp tai nạn chăng?" Bố của đứa trẻ nói bằng giọng dịu dàng trước khi rút hộp quẹt ra châm lửa 3 cây nhang cắm trong ly nhựa. "Thế con có thức ăn hay bánh kẹo gì cúng cho người ta không?"Nói đến đây gương mặt của đứa nhỏ trông gấp gáp hơn. Nó lục lọi trong túi của mình trước khi rút ra thứ gì đó đưa cho bố của mình xem. "Cái này được không ạ?"Tôi cố hết sức ngước mặt lên nhìn xem ��ó là cái gì nhưng không tài nào nhìn thấy dù chỉ là một chút. Đúng điên."Cũng được." Dáng vẻ của người bố như thể đang cố hết sức để nín cười. Có thể là vì sợ đứa con sẽ phật lòng thêm lần nữa. "Nhanh lên con. Chúng ta phải đi rồi. Mau lạy rồi nói tạm biệt anh ấy đi."Đứa nhỏ vâng lời trước khi đặt món đồ trong nắm tay xuống thay đồ cúng, sau đó liền chạy theo bố leo lên xe ngay lập tức.Tôi nhìn bố con họ xe lái ra khỏi đó cho đến khi khuất tầm mắt, sau đó mới từ từ chú ý đến món đồ mà đối phương cúng cho.Nhưng vừa nhìn thấy món đồ trong nắm tay đó, tôi liền nở ngay một nụ cười....3 cục kẹo...---------------------------------------------------------------[Hết chương mở đầu]

avataravatar
Next chapter