Biến cố bất thình lình ập tới khiến mấy người trong phòng trở tay không kịp, Lục Tinh Nhiên lúc ấy đã sợ ngây người.
Trong một ngụm máu đen đó của Lâu Thần mang theo ma khí nồng đậm, huyết dịch nhỏ lên giường tháp bạch ngọc, chăn gấm dệt tơ tằm thượng hảo hạng trong nháy mắt đã bị ma khí đốt ra một cái lỗ lớn, Lâu Trạch một khắc cũng không dám chậm trễ, cấp tốc chạy đi gọi người.
Lâu Thần ở bên kia ho khan, mỗi một tiếng lại lớn hơn một tiếng, động tác mạnh giống như muốn ho cả phổi ra khỏi cơ thể, từng ngụm từng ngụm máu đen cứ như không cần tiền mà ho ra ngoài, Lục Tinh Nhiên hoang mang cực độ.
"Ca ca, ca ca, huynh không sao chứ? Ca ca Tinh Nhiên không phải cố ý chọc giận huynh đâu mà, ca ca, đệ xin lỗi QAQ."
Cậu thật sự bị dọa sợ, vừa sợ hãi lại vừa bất lực, tủi thân đến mức thiếu chút nữa là khóc thành tiếng, một đôi mắt hạnh trong suốt chứa đầy nước mắt, chỉ cần chớp chớp hai cái phỏng chừng nước mắt có thể rơi xuống luôn rồi.
Lâu Thần nắm lấy tay cậu một cái, vừa định mở miệng nói chuyện, đã lại bị một trận ho khan kinh thiên động địa ngắt lời.
Đám người Hạc Bạch sau đó tiến vào liền nhìn thấy, đều bị làm cho kinh sợ.
"Thần Nhi!"
"A Thần!"
"Sư tôn huhuhu."
Lục Tinh Nhiên vừa thấy Hạc Bạch liền giống như nhìn thấy chỗ dựa của mình, nước mắt liền rơi xuống, giang tay ra, lập tức muốn ôm, thế nhưng một bàn tay còn đang bị Lâu Thần nắm thật chặt, trong lòng Lục Tinh Nhiên sợ hãi lung tung, sợ người nhà họ Lâu xách mình ra ngoài để tế trời.
Nói thật, cậu cũng không nghĩ tới hai câu nói vừa rồi của mình lại có lực sát thương lớn đến như vậy, lại có thể làm cho Lâu Thần phản ứng lớn như vậy, sớm biết sẽ làm cho ca ca xinh đẹp tức giận thành như vậy thì dù có chết cậu cũng sẽ không nói.
Nhỡ đâu bệnh tình lại nặng thêm, vậy chẳng phải cậu sẽ phải lấy cái chết để tạ tội hay sao.
Huhuhu, ca ca, ta thật sự không phải là cố ý mà, huynh không khỏe thì đừng có tìm ta ahuhuhu khóc nức nở.
Mọi người trong gian phòng đó đều luống cuống tay chân, Hạc Bạch vừa định bế Lục Tinh Nhiên lên, chỉ thấy Lâu Thần gắt gao túm lấy tiểu đồ đệ nhà mình, nói cái gì cũng kiên quyết không chịu buông tay.
"Ta, ta không sao, khụ khụ..."
Lục Tinh Nhiên bò tới vỗ vỗ lưng cho y:
"Huynh ho thành như vậy còn bảo là không có việc gì, ca ca, đều là ta không tốt, huynh không cần phải bào chữa cho ta đâu mà."
Nói xong liền không khống chế được mà khóc òa lên, nhìn qua vóc người nhỏ như vậy, nước mắt thế nhưng lại tuôn nhiều như xả lũ.
Lâu Thần ho khan một cách đứt quãng, ít nhất cũng phải một nén hương, máu đen lúc này mới dần dần biến thành màu đỏ. Y ho trong bao lâu, Lục Tinh Nhiên liền ở bên cạnh khóc bấy lâu, Hạc Bạch và Lâu Trạch có dỗ kiểu gì cũng không dỗ được.
Vẫn là Lâu Thần, vừa mới thở được ra hơi, kéo cậu trở lại, nhẹ tay cẩn thận mà lau nước mắt cho bé con, lúc này mới dỗ cho cậu nín được.
Khí sắc của y không được tốt cho lắm, một loạt động tác vừa rồi hao phí quá nhiều khí lực của y, lúc này huyết sắc trên mặt đều lui đi hết sạch, tái nhợt vô lực, chút huyết sắc đỏ tươi kia in trên cánh môi, làm cho cả khuôn mặt thêm vài phần khí chất yêu dã, đẹp đến hút hồn, rung động lòng người.
Giống như một yêu tinh hút máu vậy.
Lục Tinh Nhiên nhìn nhan sắc thịnh thế của y, nhịn không nổi, nấc khóc một tiếng.
Tiểu hài tử đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng mềm mại, khóc một trận xong, đôi mắt đỏ hồng, mũi cũng hồng hồng, ngồi trong lòng Lâu Thần ngoan ngoãn đến lạ.
Lục Tinh Nhiên tủi thân hờn dỗi gọi người:
"Ca ca."
Lâu Thần yên tĩnh điều tức trong chốc lát, đột nhiên cảm giác ma khí tích tụ trong cơ thể đều bị đám máu đen vừa rồi ho ra mang đi, cấm chế áp chế kinh mạch và lục phủ ngũ tạng trong thoáng chốc cũng biến mất toàn bộ.
Y không dám tin, tự mình lại điều động linh khí xung quanh bản thân một chút, một lần nữa kiểm tra lại một lượt.
Cấm chế mà ma tộc hạ lên người y quả thật đang từ từ tiêu giảm, hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh, có thể thấy được thay đổi qua từng giây.
Kỳ kinh bát mạch đã lâu chưa từng được hấp thụ linh khí thiên địa, giống như mầm non thức giấc sau khi xuân về, đội đất mà lên, đâm chồi nảy lộc, điên cuồng hấp thụ khí tự nhiên xung quanh mình.
Trên mặt mọi người bừng lên sự vui mừng:
"A Thần!"
"Vâng!"
Lâu Thần vội vàng đưa tay ra, Hạc Bạch rất nhanh liền chẩn mạch cho y.
Nửa ngày sau, giọng nói cũng lộ ra kinh hỷ:
"Thành rồi, thành rồi! Ma khí bài tiết ra hết rồi, có thể tu luyện được rồi, có thể tu luyện được rồi!"
Tất cả mọi người nghe được tin tức này đều không che giấu được niềm vui sướng trên mặt, chỉ có một mình Lục Tinh Nhiên lại ngẩn người.
??? WTF?
Thế này cmn là khỏi bệnh rồi?
Trong sách đâu có viết như thế đâu?
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Lâu Thần khỏe lại rồi? Vậy thì cốt truyện phát triển như thế nào được nữa đây?
Hơn nữa y làm sao lại khỏi bệnh được kia chứ? Bị mình mắng cho một trận liền khỏi luôn rồi? Cậu đang nằm mơ phải không?
Lục Tinh Nhiên nghiêm trọng hoài nghi mình vừa rồi vẫn chưa tỉnh ngủ.
Tình tiết câu chuyện không phải là phát triển như vậy mà, Lâu Thần khỏi rồi, vậy thiên chi kiêu tử của thế hệ này không phải vẫn là y hay sao? Vậy nhân vật thụ chính thì phải làm sao giờ? Chẳng lẽ trong sách còn có một vị đại lão "công" ẩn tàng hay sao?
Nhưng cái này cũng không đúng a, Lâu Thần rõ ràng chính là người qua đường Giáp có họ có tên kia mà, cậu xuyên nhầm sách rồi chắc?
Người khác đều mừng vui khôn tả, ngược lại là cậu lại có chút rầu rĩ không vui. Lâu Trạch cho rằng vừa rồi động tĩnh quá lớn dọa cậu sợ hãi, Thẩm Hàn Khê muốn bế cậu trở về nghỉ ngơi, trước khi đi Lục Tinh Nhiên còn có chút lưu luyến không nỡ rời mà nhìn Lâu Thần.
Mỹ nhân như tiên nhân hạ phàm kia trong mắt ngậm ý cười vẫy vẫy tay với cậu, y hướng về phía Lục Tinh Nhiên, nhẹ nhàng mở miệng, khẩu hình là câu nói "cảm ơn".
Lục Tinh Nhiên, thành viên cấp cốt cán của Hiệp hội ngoại mạo, đặc biệt không có cốt khí lặng lẽ đỏ mặt, a a a, y thật là biết cách rù quến người ta mà, đậu móa!
Thẩm Hàn Khê chăm sóc cậu một lúc, dỗ dành cho người ngủ rồi mới dém lại góc chăn rồi nhẹ nhàng rón rén đi ra ngoài, sợ làm ồn đến cậu.
Nửa ngày nay phát sinh không ít chuyện, rốt cuộc Lục Tinh Nhiên vẫn là thân thể đứa nhỏ, chịu không nổi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi rất sâu, sau đó mấy người Hạc Bạch thương lượng chuyện gì cũng hoàn toàn không biết.
Lúc tỉnh lại đã ở trên thuyền tiên mà lúc tới đã ngồi, Lục Tinh Nhiên bò xuống giường, ngay cả giày cũng không mang liền vội vàng hoảng hốt muốn tìm Hạc Bạch và Thẩm Hàn Khê, kết quả không nghĩ tới vừa kéo cửa ra liền nhìn thấy Lâu Thần đã khôi phục gần như hoàn toàn đang đứng ở ngoài cửa.
Thân hình y thon dài, lúc trước chưa từng được thấy y đứng lên, hôm nay vừa nhìn, khí thế lại tăng thêm vài phần.
Sống lưng thẳng tắp, tỷ lệ khung xương càng đẹp đến một loại cảnh giới, thanh tùng ngọc lập, đứng ở nơi đó lại mang theo một trang giá trị nhan sắc thần tiên, cmn quả thực là quá mức phạm quy rồi aaa!
Chiều cao này, e là phải cao đến 1m9 rồi còn gì, Lục Tinh Nhiên khó khăn lắm mới đứng đến ngang eo của y, một đầu đụng phải đai ngọc bên hông y, ngay lúc đó vầng trán của cậu liền đỏ bừng lên.
Cho đến bây giờ cậu vẫn còn chưa hiểu được đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh lại đã lên thuyền tặc của sư tôn, hiện tại trong đầu đầy dấu chấm hỏi, kết quả ngươi lại nói cho hắn biết người đầu tiên hắn gặp được ấy vậy mà lại là Lâu Thần?
"Thần tiên ca ca?"
Lục Tinh Nhiên xoa xoa trán:
"Sao huynh lại ở đây? Sư tôn với sư huynh của ta đâu rồi?"
Lâu Thần vốn dĩ là đến thăm đứa nhỏ này, khí tức trên người Lục Tinh Nhiên không đúng, y có thể cảm nhận được sự đặc biệt của riêng cậu, vốn định thừa dịp Hạc Bạch không chú ý, đến đây dò xét một phen, không nghĩ tới tiểu bảo bối này cư nhiên đã tỉnh rồi.
Y khom lưng ôm Lục Tinh Nhiên lên:
"Ta dẫn ngươi đi tìm bọn họ."
Ánh mắt Lục Tinh Nhiên lóe sáng:
"Bệnh của huynh khỏi rồi ạ?"
"Khỏi rồi."
"Vậy sau này huynh có thể tu luyện được rồi ạ?"
"Được rồi."
Lục Tinh Nhiên nhìn chằm chằm y nửa ngày, cười lên khe khẽ:
"Thật tốt."
Lâu Thần sờ sờ đầu cậu, không nói gì nữa.
Ngược lại không ngờ Lâu Trạch lại ở trên thuyền, Lục Tinh Nhiên ngây ra thất thần một hồi lâu không có lên sóng.
Á đù, chuyện gì thế này? Chẳng lẽ hướng đi của cốt truyện sắp thay đổi rồi? Trong sách không có đoạn này mà, Lâu Trạch không phải là sau khi nhân vật thụ chính tham gia Đại hội tiên môn sau Trúc Cơ xong rồi mới tiến vào Cửu Thiên Tông sao? Bây giờ đã muốn đi cùng (bọn họ) đến đó rồi sao?
Toi rồi, toi rồi, không phải thật sự là xuyên nhầm sách rồi đấy chứ?
"Tinh Nhiên."
"Sư hụ ý ý ý huhu~"
Hạc Bạch tiếp nhận thằng nhóc con này từ trong ngực Lâu Thần:
"Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần người khác bế nữa hả?"
Lục Tinh Nhiên nhỏ giọng:
"Ba tuổi."
Hạc Bạch không nặng không nhẹ vỗ mông cậu, kêu Thẩm Hàn Khê đi lấy giày cho cậu, ông cũng không giải thích vì sao Lâu Trạch và Lâu Thần lại đi cùng với bọn họ trở về Cửu Thiên Tông, chỉ kêu cậu ngoan ngoãn gọi người:
"Gọi sư thúc và tiểu sư thúc."
Lục Tinh Nhiên: ??? Mình cmn ngủ có một giấc liền bị hạ vai vế rồi? Hôm qua vẫn còn là ca ca cơ mà!
"Nghe lời!" Giọng điệu của Hạc Bạch dữ ơi là dữ.
Lục Tinh Nhiên run rẩy một hồi:
"Sư thúc, tiểu sư thúc."
Kỳ thật dựa theo bối phận mà nói quả thật gọi là sư thúc cũng không sai, đều trách sư tôn Hạc Bạch của cậu tu luyện quá khủng bố, vốn dĩ tuổi tác đã xấp xỉ nhau, bối phận lại nhỏ, tốc độ này nhanh như vậy, thu đồ đệ xong lại phải quản người ta gọi là sư thúc.
Nhưng Lục Tinh Nhiên vẫn có chút không tình nguyện, gọi ca ca dễ nghe biết mấy a~
"Ca, sư thúc và tiểu sư thúc sẽ cùng chúng ta trở về Cửu Thiên Tông ạ?"
"Ừ, sau này chúng ta sẽ sinh sống cùng nhau."
"Vì sao ạ?"
"Sao? Con không thích sư thúc và tiểu sư thúc này sao?"
"Đệ, đệ tử không dám."
Hạc Bạch đặt cậu xuống, ánh mắt thâm trầm, có chút nghiêm túc hỏi cậu:
"Tinh Nhiên, sư tôn hỏi con, con có còn nhớ đêm qua đã nói những gì với tiểu sư thúc không?"
Ánh mắt mấy người đều rơi xuống trên người cậu, Lục Tinh Nhiên lập tức cảm thấy áp lực nặng vãi.
"Con, con có nói cái gì rồi ư?"
Lâu Trạch ngồi đến bên cạnh cậu, xoa xoa đầu cậu:
"Tinh Nhiên đừng sợ, chúng ta chỉ là có việc cần phải xác định một chút thôi, tối hôm qua đệ có phải đã nói rằng: "Bệnh này là đáng đời, khẳng định sẽ không thiên vị" mấy lời đại loại thế?"
Đã hỏi đến như vậy, Lục Tinh Nhiên nào dám thừa nhận, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều cực kỳ luống cuống, không biết phải làm sao.
Cái đệt, đây là có ý gì, đây là tư thế muốn hưng sư vấn tội hay sao?
Không phải ta không phải ta có chết cũng không phải là ta!
"Con đại khái, có khả năng, có lẽ là đã nói như vậy chẳng?"
Biểu tình của bốn người còn lại vẫn không thay đổi, cơ hồ đã nhận định đây là sự thật.
Hạc Bạch nhìn cậu trong chốc lát đột nhiên gọi tiểu đồ đệ một tiếng:
"Lục Tinh Nhiên, sư huynh con đã luyện khí tầng sáu rồi, còn con thì sao? Thời gian dài như vậy đều làm gì? Vẫn còn ở luyện khí tầng một chờ ta thu thập con hay sao?"
Lục Tinh Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Bạch Hạc đang yên đang lành tự dưng lại bắt đầu răn dạy cậu.
Liên tiếp bao nhiêu câu, đã vậy lại còn là ở trước mặt Lâu Trạch và Lâu Thần, khiến cậu một chút mặt mũi cũng không còn.
Lúc đó tủi thân muốn chết, hơn nửa ngày, đợi Hạc Bạch răn dạy xong bèn ngoan ngoãn nhận sai.
Lớn như vậy rồi mà Hạc Bạch cũng chưa từng hung dữ với cậu, vẫn nuôi cậu như con ruột, bữa nào lười biếng mà chẳng phải là nằm sấp trong ngực Hạc Bạch đánh một giấc, đột nhiên hung dữ như vậy, Lục Tinh Nhiên cũng có chút chịu không nổi.
"Con sai rồi sư tôn, trở về rồi con nhất định sẽ tu luyện cẩn thận."
Hạc Bạch lại khác với thường ngày, mãi không dịu lời, Lục Tinh Nhiên da mặt mỏng, đều bị ông nói cho rơi cả nước mắt. Thẩm Hàn Khê và Lâu Trạch nào có thể nhẫn tâm như vậy, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà mở miệng cầu tình rồi.
Cũng không biết là thỏ con thật sự bị bức đến cuống lên rồi hay là tủi thân không chịu được, Lục Tinh Nhiên cuối cùng cũng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Đại sư huynh thiên phú tốt như vậy, không phải vẫn là bị kẹt ở luyện khí tầng sáu hay sao, người dữ với con như vậy làm gì chứ?"
Vừa dứt lời, Thẩm Hàn Khê lập tức đột phá, luyện khí tầng bảy rồi.
_Hết chương 5_
Tác giả có lời muốn nói:
Hạc Bạch + Thẩm Hàn Khê + Lâu Trạch + Lâu Thần: Amazing!
Lục Tinh Nhiên: Ta ta ta ta cái gì cũng chưa nói!