webnovel

Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy

Thủy An Lạc – Nhị tiểu thư trong sáng khiêm nhường của Thủy gia. Vì hai bên cha mẹ ước định nên cô trở thành cô dâu của Sở Ninh Dực. Cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối vốn không tồn tại thứ gọi là tình yêu. Cô dần nhận ra mọi việc Sở Ninh Dực làm đối với cô chỉ vì hai chữ trách nhiệm. Thủy An Lạc thu vào thế giới của riêng mình, khoảng cách với Sở Ninh Dực cứ thế xa vời mãi. Một năm sau đó, mẹ cô bị đổ cho tội danh lừa dối cha cô đi ngoại tình. Bản giám định ADN của cô cũng bị người động tay chỉnh sửa. Cha Thủy An Lạc - Thủy Mặc Vân không tin cô là con gái của mình, lập tức đuổi Thủy An Lạc cùng mẹ ra khỏi cửa. Không còn là người của Thủy gia, cuộc hôn nhân của cô cùng Sở Ninh Dực cũng vì thế mà bị hủy. Đúng lúc ấy Thủy An Lạc biết mình đã mang thai. Cô chấp nhận rời bỏ nơi không có tình yêu đối với mình, nhanh chóng ly hôn, âm thầm đơn thân sinh con. Cũng từ đấy, Thủy An Lạc buộc mình phải sống kiên cường hơn để bảo vệ con, bảo vệ mẹ. Sở Ninh Dực – Chàng thiếu gia của Sở thị, thuộc tuýp đàn ông lạnh lùng, cạo ngạo, độc mồm độc miệng. Khi mới cưới Thủy An Lạc, anh vốn chẳng có chút tình cảm nào với cô. Một năm sau ngày hai người ly hôn, một người bí ẩn gửi cho anh 1 bức ảnh và anh đột ngột biết rằng mình đã lên chức cha. Khi biết chuyện này, Sở Ninh Dực đã rất tức giận, lập tức ép Thủy An Lạc đưa con về sống với mình, bất chấp chuyện hai người đã ly hôn. Gặp lại Thủy An Lạc, Sở Ninh Dực nhận ra cô đã thay đổi hoàn toàn, không còn dáng vẻ e lệ, ngượng ngùng. Mỗi khi đối diện với anh cô luôn giữ thái độ đề phòng, sẵn sàng xù gai nhọn công kích lại. Có phải vì mất lòng tin vào anh nên cô đã mạnh mẽ một mình vượt lên tất cả. Tin Thủy An Lạc trở về Sở gia nhanh chóng lan ra, sóng gió lại âm thầm đè lên đôi vai nhỏ bé của Thủy An Lạc. Mối quan hệ của hai người rồi sẽ đi đến đâu?

Bean Ding Ding · Urban
Not enough ratings
640 Chs

Chương 16: Thu hút sự chú ý

Editor: Nguyetmai

Trong phòng làm việc, Sở Ninh Dực đang nhìn vào màn hình máy tính, từ máy tính lại vọng ra tiếng cười sang sảng.

"Thế là cậu mua tận hai mươi hộp sữa bột về à?" Người phụ nữ ở trên webcam mặc áo blouse trắng, vì chưa tan làm nên cô ta chỉ có thể ở đó mà cười nhạo Sở Ninh Dực.

"Buồn cười lắm à?" Sở Ninh Dực sầm mặt hỏi.

"Là quá buồn cười ấy chứ." Lâm Thiến Thần nhịn cười nói: "Nghe nói cậu đón An Lạc về rồi à? Hè năm nay chắc con bé phải đi thực tập rồi. Cậu để con bé qua chỗ mình đi, vừa hay mình có thể để ý đến con bé cho."

"Để sau đi." Sở Ninh Dực thản nhiên nói: "Chuyện mình hỏi cậu thế nào rồi?"

"Biết rồi, lát nữa sẽ gửi file tổng hợp cho cậu. Thật đúng là, đến trẻ con cũng không biết chăm thì còn làm cha sao được." Lâm Thiến Thần tặc lưỡi nói, sau đó nhanh chóng tắt webcam.

Cũng đúng lúc này ở bệnh viện, Thủy An Kiều đang hằm hằm nhìn Lâm Thiến Thần: "Chị họ, sao chị lại giúp con khốn đó?"

Ngón tay Lâm Thiến Thần lướt trên bàn phím, có điều ánh mắt cô ta không mang theo ý cười như lúc nãy mà thay vào đó là vài phần lạnh lùng.

"Chị có nói sẽ giúp nó à?" Lâm Thiến Thần cười nhạt: "Em tới đây làm gì?"

"Em đến tìm chị mà, chị không biết gì đúng không? Em vừa bị từ hôn rồi." Thủy An Kiều rầu rĩ nói.

"Chắc chắn là do con khốn Thủy An Lạc kia gây ra."

"Thủy An Kiều, rảnh rỗi thì tìm nguyên nhân ở chính mình ấy. Em mà so với An Lạc thì đúng là một trời một vực." Lâm Thiến Thần nói thẳng. Cô ta quăng cho cô em họ của mình một cái nhìn chán ghét, sau đó đi thay đồ rồi xách túi ra về.

Cô ta muốn đối phó Thủy An Lạc, đó là chuyện của cô ta. Hợp tác với Thủy An Kiều, có khi đến cuối cùng lại hại tới cả chính mình.

...

Bữa tối, Thủy An Lạc tự nấu mì cho mình. Tiểu Bảo Bối sau khi ăn uống no đủ thì ngồi trong xe tự chơi đồ chơi, không khóc cũng không làm ầm ĩ.

Sở Ninh Dực bước từ phòng làm việc ra, vừa vặn thấy Thủy An Lạc đang ăn mì, mà trên mặt bàn cũng chỉ có một bát mì của cô. Cho nên, cơm tối nhất định không có phần của anh rồi.

Thủy An Lạc và bé con đồng thời ngẩng đầu lên nhìn anh. Thằng bé ê a một tiếng, rõ ràng chẳng có mấy hảo cảm với cha mình, cho nên lại tiếp tục cúi đầu chơi đồ chơi của nó.

Thủy An Lạc thì tiếp tục cúi đầu ăn nốt mì của mình.

Sắc mặt Sở Ninh Dực càng thêm khó coi. Anh bước tới ngồi xuống đối diện Thủy An Lạc, vươn tay kéo bát đũa của cô lại.

Thủy An Lạc trợn tròn mắt, nhìn đôi tay trống trơn của mình: "Làm cái gì thế?"

"Bát của tôi, mì của tôi, nước của tôi, nhà bếp cũng của tôi." Cho nên tô mì này cũng là của anh nốt.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, cuối cùng đứng dậy đi tới bế Tiểu Bảo Bối lên, "Vậy anh cứ từ từ mà ăn." Cô nói rồi đi thẳng ra ngoài.

"Cô đi đâu đấy?"

"Xin cơm."

Thủy An Lạc nói rồi đóng sầm cửa lại, nhưng ra ngoài rồi mới nhớ ra, cái thang máy này muốn dùng phải cà thẻ, mà một năm trước cô đã trả lại thẻ cho bọn họ rồi. Thế nên, giờ cô không thể đi xuống, cũng chẳng quay lại được.

Sở Ninh Dực mở cửa, nhìn cô gái đang chơi đùa với con mình trước cửa thang máy. Một năm không gặp, cô thay đổi quá nhiều so với những gì anh tưởng. Nếu không phải lần này có người cố ý muốn bảo vệ cô, có lẽ cô đã chẳng bế con tới chỗ anh rồi.

"Vào đi." Sở Ninh Dực nói rồi quay đi.

Thủy An Lạc lườm anh một cái, nhưng cũng chẳng chịu nhúc nhích gì.

Sở Ninh Dực quay lại nhìn cô, sắc mặt càng thêm khó coi: "Thủy An Lạc, cô định chọc tức tôi để gây sự chú ý đấy à?"

"Ôi, xin lỗi nhé, so với sự chú ý của anh, con trai tôi quan trọng hơn nhiều." Thủy An Lạc cười ha hả, cướp mì của cô, giờ còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời như vậy?