"Cô nhìn kìa!"
An Tiễn Minh giơ tay chỉ ra phía xa, lúc này Hứa Hi Ngôn mới phát hiện, trên bầu trời xanh lam có một cánh diều đang chao lượn, chúng bay rất cao.
Cô nhìn dọc theo dây diều, liền thấy một người lớn mặc đồ đen và một đứa bé mặc đồ đỏ đứng trên bãi cỏ xanh mướt.
Đó là…
Đôi mắt Hứa Hi Ngôn vẫn đủ tinh nên nhanh chóng nhận ra Anh Bảo, sau đó lại nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, còn ai ngoài Hoắc Vân Thâm nữa chứ?
Cô lập tức hiểu ra, chắc hẳn hôm nay đến đây quay là do sự sắp xếp đặc biệt của An Tiễn Minh, nhằm tác thành cô và Hoắc Vân Thâm.
"Cảm ơn Đạo diễn An, tôi đi trước đây."
Trong lòng Hứa Hi Ngôn đầy sự biết ơn, sau khi cong lưng cúi chào, cô vui vẻ chạy về phía con diều đang bay.
An Tiễn Minh nhìn bóng lưng của cô gái đang chạy đi, thở dài thườn thượt, khó có thể diễn tả được sự hâm mộ mà anh ta dành cho họ.
Hâm mộ bọn họ có thể ở bên người mà mình yêu thương. Thật chẳng còn gì tốt hơn thế nữa.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com