webnovel

Chương 5: Bàn tay trong bóng tối

Mưa đã tạnh từ đêm qua, nhưng không khí vẫn lạnh buốt như những chiếc kim xuyên qua lớp áo mỏng. Sáng nay, căn bếp của cô nhi viện bận rộn hơn thường ngày. Một đoàn khách từ thành phố ghé thăm – những người mà bà nữ tu gọi là "nhà hảo tâm". Mỗi khi có khách, bọn trẻ đều được mặc những bộ quần áo sạch sẽ nhất, tóc tai chải gọn, khuôn mặt lem luốc được rửa qua loa để trông tươm tất hơn.

Số 13 ngồi một góc, đôi tay ôm đầu gối. Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình trên người nó đã bị sờn rách ở cổ tay, dù đã cố gắng giặt sạch nhưng vẫn còn vương mùi ẩm mốc. Nó nhìn lũ trẻ khác xếp thành hàng dài ngay ngắn, mắt chúng ánh lên tia hy vọng mong manh. Ai cũng biết rằng những đoàn khách này đến để "chọn" trẻ con. Nếu may mắn, một trong số chúng sẽ được nhận nuôi và có cơ hội rời khỏi cái nơi lạnh lẽo này.

Nhưng Số 13 không có hy vọng. Nó không còn nhớ đã bao nhiêu lần mình bị bỏ qua. Những người khách sẽ nhìn nó, đôi mắt lóe lên sự ái ngại khi thấy mái tóc rối bù, cơ thể gầy gò và ánh mắt trống rỗng đến vô hồn. Họ sẽ nhanh chóng quay đi, như thể nhìn nó lâu hơn sẽ khiến họ thấy bẩn tay.

"Xếp hàng vào! Đừng để mất mặt ta."

Bà nữ tu quát lớn, ánh mắt lướt qua Số 13 một cách khinh miệt. Nó miễn cưỡng đứng vào hàng, đôi chân trần chạm lạnh xuống sàn gạch.

Một đôi nam nữ bước vào. Người đàn ông mặc áo vest chỉnh tề, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng có phần mệt mỏi. Người phụ nữ đi bên cạnh khoác chiếc áo dài sang trọng, đôi môi đỏ sậm hơi mím lại, như đang đắn đo điều gì đó. Họ đi dọc hàng trẻ, thi thoảng dừng lại hỏi han vài câu, chạm nhẹ vào mái đầu của đứa trẻ nào đó khiến đám còn lại thầm ghen tị.

Số 13 cúi gằm mặt.

"Đứa này thì sao?"

Giọng người đàn ông vang lên, kéo nó khỏi dòng suy nghĩ. Bàn tay to lớn của ông ta đặt lên vai nó, một cái chạm không quá nặng nhưng khiến nó giật bắn người. Số 13 ngước lên, đối diện với đôi mắt sắc sảo của người phụ nữ.

"Gầy quá. Trông yếu ớt," bà ta nói, giọng pha chút chán nản.

"Không quan trọng," người đàn ông ngắt lời, quay sang bà nữ tu. "Chúng tôi cần một đứa biết nghe lời, làm việc chăm chỉ. Nhà cửa có nhiều thứ phải dọn dẹp."

Câu nói của ông ta khiến tim Số 13 như trĩu xuống. Nó hiểu ngay lập tức: họ không tìm một đứa trẻ để yêu thương, mà chỉ cần một người hầu nhỏ tuổi.

Bà nữ tu cười giả lả. "Số 13 sẽ là lựa chọn hoàn hảo. Nó ngoan ngoãn và… ít nói."

Những tiếng cười khẽ vang lên đâu đó. "Số 13" – cái tên như một lời nguyền. Lũ trẻ khác nhìn nó bằng ánh mắt thương hại xen lẫn hả hê, như thể vui mừng vì lần này không phải mình.

Số 13 bị kéo đi. Tay nó bị nắm chặt đến mức đau nhói, nhưng nó không kêu lên. Khi bước qua cánh cửa lớn của cô nhi viện, nơi mà nó đã xem như một nhà tù trong suốt những năm qua, một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến nó rùng mình.

"Đi nhanh lên," người phụ nữ giục.

Chiếc xe hơi đen bóng đợi sẵn bên ngoài. Nó chưa bao giờ nhìn thấy một thứ gì sạch sẽ và sáng loáng đến vậy. Cánh cửa xe đóng sập lại, và trong khoảnh khắc đó, Số 13 có cảm giác như mình vừa rời khỏi một ngục tù chỉ để bước vào một ngục tù khác.

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà lớn. Tòa biệt thự đồ sộ nằm giữa khu đất trống, tường đá xám lạnh lùng như không hề có hơi người. Số 13 bước xuống xe, hai chân run rẩy. Người đàn ông không nói một lời, chỉ ra hiệu cho nó đi theo vào bên trong.

Căn nhà lạnh lẽo và tối om. Những bức tranh lớn treo dọc hành lang, gương mặt những người trong tranh như nhìn chằm chằm vào nó. Số 13 nuốt khan, cố bước đi trong im lặng.

"Công việc của mày là dọn dẹp," người phụ nữ cuối cùng cũng lên tiếng. "Sáng sớm dậy lau nhà, chiều quét sân, tối thì nấu nước, giặt giũ. Làm sai một việc thì đừng có mà ăn cơm."

Số 13 gật đầu. Nó đã quá quen với những lời như vậy.

"Mày ở đây."

Cánh cửa nhỏ phía cuối hành lang được mở ra. Một căn phòng tối tăm, trống trơn với một chiếc giường gỗ cũ kỹ và một tấm chăn mỏng. Đó sẽ là nơi nó ngủ.

Cánh cửa đóng lại. Tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa vang lên. Số 13 sững người. Khóa lại ư?

Nó lặng lẽ ngồi xuống chiếc giường, đôi tay nắm chặt mép chăn. Từ bên ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt len qua khe kính bụi bặm, soi rọi gương mặt nhỏ nhắn, mệt mỏi của nó.

Ở một nơi xa lạ, với những con người xa lạ, Số 13 cảm thấy mình như một bóng ma không hình hài. Nhưng rồi, giữa không gian im lặng ấy, nó lại tự nhủ như những lần trước:

Phải sống. Dù ở đâu, dù thế nào, mình vẫn phải sống.

Bên ngoài, gió lại nổi lên, mang theo tiếng thì thầm của đêm đen. Cơn bão trong lòng Số 13 chưa bao giờ ngừng lại, chỉ là nó đang học cách bước đi trong bão tố mà thôi.

---

Next chapter