Mỗi sáng ở cô nhi viện bắt đầu bằng tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên từ hành lang dài hun hút. Tiếng cửa gỗ mở ra và tiếng bước chân gõ xuống sàn lạnh vang vọng như nhắc nhở bọn trẻ về một ngày dài phía trước.
Số 13 thức dậy cùng cơn đói cồn cào trong bụng. Chiếc áo mỏng manh chẳng đủ che cơ thể gầy gò. Nó kéo vội đôi dép mòn vẹt rồi nhanh chóng hòa vào hàng dài những đứa trẻ khác, mắt nhìn xuống đất như một thói quen.
Căn phòng ăn ngập mùi cháo loãng. Những chiếc bát sắt cũ kỹ được đặt mạnh xuống bàn, phát ra những âm thanh chát chúa. Mỗi đứa trẻ nhận một phần cháo ít ỏi, loãng đến mức có thể nhìn thấy đáy bát. Đứa nào cũng đói, cũng tranh thủ húp vội như thể sợ mất phần.
Số 13 nhận bát của mình và ngồi co ro ở góc phòng. Nó nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng nhợt nhạt đang bốc hơi trước mặt. Mùi vị của cháo chẳng khác gì nước ấm, nhưng đó vẫn là thứ duy nhất khiến nó có thể tiếp tục sống sót.
Bên cạnh, lũ trẻ lớn hơn đang cười đùa. Một đứa trong số chúng – Số 8, to khỏe và hung hãn – nhìn sang Số 13, nheo mắt:
"Ê, đồ xui xẻo, mày tính ăn hết phần của mày à?"
Số 13 cúi gằm mặt, tay siết chặt chiếc bát, nhưng chưa kịp phản ứng, bát cháo đã bị hất văng xuống sàn. Thứ chất lỏng loãng ấy tràn ra, vương vãi dưới chân nó.
"Ôi không, Số 13 làm đổ cháo kìa!"
Cả đám trẻ cười ồ lên, như tìm được trò tiêu khiển mới. Số 13 cắn chặt môi, cố ngăn nước mắt trào ra. Nó cúi xuống nhặt chiếc bát trống rỗng, lòng ngực thắt lại.
"Nếu mày đói thì liếm đi." Số 8 cười khẩy, giọng đầy ác ý.
Nữ tu đứng ở xa chỉ nhìn lướt qua cảnh tượng rồi quay lưng bỏ đi. Ở đây, những đứa trẻ như Số 13 vốn chẳng đáng để bà quan tâm.
Đêm đó, bụng đói khiến nó không ngủ được. Tiếng côn trùng rả rích bên ngoài như hòa vào tiếng kêu đói của chính nó. Số 13 lặng lẽ ngồi dậy, len lén bước ra khỏi phòng. Hành lang dài tối om, những cánh cửa đóng chặt. Nó biết nhà bếp ở phía cuối, nơi có thể còn sót lại chút gì đó để ăn.
Nó mở cửa bếp, bàn tay run run mò mẫm trong bóng tối. Những chiếc nồi lớn trống rỗng, chỉ còn một vài mẩu bánh mì cứng vứt trong thùng rác. Không do dự, nó nhặt một mẩu bánh, đưa lên miệng. Chiếc bánh khô cứng đến mức khiến răng nó đau nhói, nhưng với nó, đó là món ăn ngon nhất trên đời.
"Lại là mày, Số 13!"
Giọng nói đầy tức giận vang lên. Nữ tu già đứng ở cửa bếp, đôi mắt giận dữ nhìn nó như thể bắt gặp một tên tội phạm. Bà tiến lại, giật mạnh mẩu bánh khỏi tay nó.
"Mày dám ăn trộm à, đồ vô dụng!"
Bàn tay bà giáng xuống mặt nó. Cơn đau nhói lên, nóng rát. Đứa trẻ loạng choạng ngã xuống sàn, nước mắt trào ra nhưng nó không khóc thành tiếng. Nó chỉ im lặng nhìn bà, đôi mắt trống rỗng, không còn chút phản kháng.
"Bọn trẻ như mày chỉ là gánh nặng cho nơi này. Cút về phòng ngay!"
Số 13 đứng dậy, lê từng bước chân nặng nề trở lại phòng ngủ. Đôi mắt nó ráo hoảnh. Không một ai quan tâm, không một ai bảo vệ nó.
Nằm co ro trên chiếc giường lạnh lẽo, nó tự hỏi: Mình tồn tại trên thế giới này để làm gì? Mình chỉ là gánh nặng thôi sao?
Nhưng rồi, trong cái rét buốt của đêm tối, một ý nghĩ nhỏ nhoi lóe lên trong tâm trí nó:
Phải sống. Dù không ai cần, mình vẫn phải sống.
Từ sâu thẳm trái tim, đứa trẻ ấy bắt đầu hình thành một ngọn lửa nhỏ. Nó không biết đến ngày mai, không biết có thể đi được bao xa, nhưng nó thề với chính mình rằng sẽ không bao giờ để ai hất đổ chiếc bát của mình một lần nữa.
---