Sáng hôm sau, Trần Vũ bị đánh thức bởi tiếng gà gáy và tiếng lao xao bên ngoài. Trong không gian u ám của thế giới này, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu đêm qua là mang lại chút ấm áp.
Trần Vũ bước ra khỏi căn nhà nhỏ, nơi anh thấy Lão Sư đang đứng chờ, gương mặt nghiêm nghị. Ông giơ tay ra hiệu cho anh đến gần.
"Hôm nay, ta sẽ dạy cậu về những gì cậu cần biết để sinh tồn ở thế giới này," Lão Sư nói, giọng điệu không còn chút nghi ngờ nào như ngày hôm qua. "Nhưng trước tiên, ta cần biết liệu cậu có thể cảm nhận linh khí hay không."
"Linh khí…" Trần Vũ lẩm bẩm, cố gắng hiểu. "Làm sao để cảm nhận nó, thưa Lão Sư?"
Lão Sư bước lại gần, đặt tay lên vai Trần Vũ. "Đầu tiên, cậu hãy nhắm mắt, hít thở thật sâu và thả lỏng cơ thể. Tưởng tượng xung quanh cậu là những luồng khí trong lành, nhẹ nhàng đang bao quanh."
Trần Vũ nhắm mắt, làm theo lời Lão Sư. Anh từ từ hít thở, cảm nhận sự yên bình lan tỏa trong lòng. Dần dần, anh cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng, như những dòng nước ấm chảy qua người, mơ hồ nhưng kỳ lạ.
"Tốt… rất tốt," Lão Sư trầm giọng, một nụ cười thoáng hiện. "Cậu có thể cảm nhận linh khí, điều đó chứng tỏ cậu không phải người thường."
"Vậy... linh khí đó từ đâu đến, Lão Sư?" Trần Vũ mở mắt, tò mò hỏi.
Lão Sư đáp: "Linh khí vốn là sức sống của vũ trụ, nuôi dưỡng tất cả sinh linh. Nhưng qua nhiều lần lượng kiếp, sức sống này dần cạn kiệt, thế giới chúng ta rơi vào bờ vực của mạt pháp. Những người có thể cảm nhận và sử dụng linh khí đều là những người có cơ duyên đặc biệt. Nhưng, như cậu thấy, linh khí bây giờ đã yếu đi rất nhiều."
"Làm thế nào để giúp thế giới này hồi phục lại linh khí?" Trần Vũ băn khoăn hỏi.
"Đó là một câu hỏi lớn, cậu trẻ ạ. Để làm được điều đó, cậu phải hiểu sâu hơn về linh khí, đồng thời nâng cao khả năng sử dụng nó. Và, quan trọng hơn, cậu phải đối mặt với những thế lực tăm tối – những sinh vật ma quái đã lợi dụng sự suy yếu của linh khí để nổi dậy. Chỉ có thể chiến đấu với chúng mới ngăn được sự suy tàn hoàn toàn."
Trần Vũ lắng nghe, trái tim dần dần thấm nhuần trọng trách mà anh không bao giờ ngờ tới. Nhưng anh cũng hiểu rằng mình không có lựa chọn nào khác. "Lão Sư, hãy dạy cháu. Cháu sẵn lòng học."
Lão Sư gật đầu, hài lòng trước quyết tâm của Trần Vũ. "Được rồi. Trước hết, ta sẽ dạy cậu một số kỹ thuật cơ bản để tập hợp linh khí và bảo vệ bản thân. Cậu sẽ cần sức mạnh này trong hành trình dài phía trước."
Suốt cả ngày hôm đó, Lão Sư chỉ dạy cho Trần Vũ cách tập trung tinh thần để dẫn dắt linh khí, cũng như cách điều khiển nó để tạo ra những đợt sóng năng lượng đơn giản. Trần Vũ cố gắng tập trung hết sức, nhưng vì linh khí ở đây quá yếu, nên từng bước tiến bộ của anh đều rất chậm.
Đến khi trời tối, cả người Trần Vũ đã kiệt sức, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy hưng phấn và quyết tâm. Nhìn ánh mắt kiên định của Trần Vũ, Lão Sư khẽ cười.
"Ngày mai, cậu sẽ gặp thử thách đầu tiên," Lão Sư nói, giọng trầm lắng. "Có một khu rừng tối ở ngoại vi làng, nơi mà ma quái đã bắt đầu xuất hiện. Nhiệm vụ của cậu là vào đó và tìm kiếm một viên linh thạch – một nguồn linh khí thuần khiết ít ỏi còn sót lại ở thế giới này. Nó sẽ là chìa khóa giúp cậu nâng cao khả năng điều khiển linh khí."
Trần Vũ gật đầu, nhưng không thể che giấu sự lo lắng. "Ma quái ở đó… liệu cháu có đủ khả năng đối phó không?"
Lão Sư đặt tay lên vai anh, ánh mắt kiên định. "Không cần phải lo lắng, ta sẽ đi cùng cậu. Nhưng nhiệm vụ này, cậu phải tự hoàn thành, bởi chỉ có thể nhờ nỗ lực bản thân thì cậu mới có thể trưởng thành."
Sáng sớm hôm sau, Trần Vũ cùng Lão Sư bước vào khu rừng tối. Ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua tầng lá rậm rạp, tạo ra một bầu không khí âm u. Mọi tiếng động đều như bị kìm nén, tạo cảm giác rợn người.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ xa. Trần Vũ lập tức dừng lại, tim đập thình thịch.
"Đó là tiếng của ma quái," Lão Sư thì thầm. "Hãy tập trung tinh thần, dùng linh khí để tạo ra một lớp bảo vệ quanh mình."
Trần Vũ cố gắng hít thở sâu, dẫn dắt linh khí như những gì anh đã học. Một lớp ánh sáng mờ ảo xuất hiện quanh anh, mang lại chút cảm giác an toàn.
Ngay sau đó, một bóng đen hiện ra từ trong bóng tối, hình dạng ghê rợn với đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Trần Vũ.
Trần Vũ nắm chặt tay, kiên quyết. "Mình sẽ không sợ hãi. Đây là bước đầu tiên của mình, và mình không thể lùi bước!"
Trong khoảnh khắc đó, anh lao về phía bóng đen, sẵn sàng đối mặt với thử thách đầu tiên trên hành trình cứu vớt thế giới.