Ngôi đền cổ trở nên u ám và trầm lắng sau lời nói của ông lão. Không khí xung quanh nặng nề đến mức tôi cảm thấy như mình đang chìm vào một không gian bị đè nén. Arianne vẫn đứng đó, đôi mắt cô nhìn chăm chăm vào ông lão với vẻ đầy băn khoăn. Còn tôi, trong lòng tràn đầy những câu hỏi chưa được giải đáp.
"Cháu của những người đã ngã xuống ở đây," ông lão lặp lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua cả hai chúng tôi. "Ngươi phải biết rằng mỗi quyết định đều có một cái giá."
Arianne vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng tôi cảm nhận được sự bất an trong giọng nói của cô. "Giá phải trả là gì?"
Ông lão thở dài, như thể đang mang trên vai gánh nặng của cả thế giới. "Cánh cổng ấy không thể mở ra chỉ bằng sức mạnh. Nó cần một ký ức, một mảnh quá khứ bị lãng quên – và kẻ đứng trước nó phải dám đối mặt với tất cả nỗi đau mà nó mang lại."
Tôi ngạc nhiên nhìn ông lão, trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ. "Ông đang nói về điều gì vậy?"
Ông không trả lời trực tiếp, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, như thể ông nhìn thấu cả tâm hồn tôi. "Ngươi là người ngoài đến từ một thế giới khác. Nhưng để trở về, ngươi phải hiểu rằng không có chuyến hành trình nào là dễ dàng. Những gì mà các ngươi tìm kiếm, ẩn giấu sau lớp màn của ký ức và máu."
---
Ông lão dẫn chúng tôi vào sâu hơn trong ngôi đền, nơi có một căn phòng lớn với những bức tường bị bao phủ bởi rêu phong. Ở giữa căn phòng là một cái bệ đá, trên đó đặt một cuộn giấy da cũ kỹ. Ông lão chậm rãi mở cuộn giấy ra, những ký hiệu cổ xưa xuất hiện trước mắt tôi, và một cảm giác lạ lùng xâm chiếm tâm trí tôi ngay lập tức.
"Đây là 'Dấu Ấn Quá Khứ'," ông lão giải thích. "Nó chứa đựng tất cả những ký ức và nỗi đau mà người trong quá khứ đã từng trải qua."
Arianne tiến đến gần cái bệ, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào cuộn giấy. "Chúng ta phải làm gì với nó?"
"Chạm vào nó," ông lão nói, giọng điệu nghiêm trọng. "Khi ngươi chạm vào, những ký ức bị chôn vùi sẽ trỗi dậy và thử thách tinh thần của ngươi. Nếu ngươi vượt qua được, cánh cổng sẽ mở ra."
Arianne quay sang nhìn tôi, như muốn hỏi ý kiến. Nhưng tôi chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt đầy quyết tâm. "Chúng ta không có lựa chọn nào khác," tôi nói khẽ.
Arianne gật đầu, và cô đưa tay lên, chạm nhẹ vào cuộn giấy. Ngay lập tức, không gian xung quanh chúng tôi biến đổi. Những ký ức bắt đầu tràn vào tâm trí tôi, những hình ảnh mơ hồ và rời rạc hiện lên trước mắt. Tôi nhìn thấy một ngôi làng, đầy sinh động và tràn đầy sự sống, rồi đột nhiên tất cả bị nuốt chửng bởi bóng tối.
---
Tôi thấy mình đang đứng giữa ngôi làng ấy, không còn là một nơi bỏ hoang như tôi từng thấy. Đó là một nơi sầm uất, với những người dân bận rộn qua lại. Những tiếng cười nói, những cuộc trò chuyện thân mật, và cảm giác yên bình lan tỏa khắp nơi. Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, và tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Trước mắt tôi, bóng dáng của những sinh vật kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Chúng bước ra từ bóng tối, từng bước một tiến về phía những người dân vô tội. Không ai nhận ra mối nguy hiểm đang cận kề.
Tôi cố gắng hét lên cảnh báo, nhưng không có âm thanh nào thoát ra khỏi miệng tôi. Cảm giác bất lực và sợ hãi khiến tôi như hóa đá. Những sinh vật ấy bắt đầu tàn phá ngôi làng, từng tiếng la hét vang lên, và những hình ảnh tàn khốc hiện lên rõ mồn một trước mắt tôi.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng gọi từ đâu đó xa xôi. "Lâm!" Tôi quay đầu lại, và trước mắt tôi là Arianne. Cô đang cố gắng kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng này.
"Chúng ta phải đi!" cô hét lên.
Nhưng tôi không thể di chuyển, chân tôi như bị gắn chặt xuống đất. Cảnh tượng trước mắt quá chân thực và kinh hoàng. Tôi thấy những sinh vật đó tấn công từng người dân, không chút khoan nhượng. Cả ngôi làng bị nhấn chìm trong biển lửa và máu.
"Lâm, hãy tỉnh lại!" Arianne hét lớn, và tôi cảm thấy một cú sốc mạnh mẽ như kéo tôi ra khỏi bóng tối.
---
Tôi tỉnh dậy, thở hổn hển như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, và trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Arianne đang đứng cạnh tôi, ánh mắt cô đầy lo lắng.
"Ngươi ổn chứ?" cô hỏi.
Tôi gật đầu, dù cơ thể vẫn còn run rẩy. "Đó là gì…? Những hình ảnh đó…"
"Đó là ký ức của ngôi làng này," ông lão đáp, giọng điệu trầm ngâm. "Đó là những gì đã xảy ra khi những sinh vật kỳ lạ đó xuất hiện. Những ký ức ấy không thể bị xóa bỏ, và chúng sẽ luôn là một phần của ngôi làng này."
Arianne quay sang ông lão, ánh mắt cô hiện rõ sự kiên quyết. "Chúng tôi phải làm gì tiếp theo?"
Ông lão chỉ vào cánh cửa đá lớn ở phía cuối căn phòng. "Cánh cổng này đã sẵn sàng mở ra. Nhưng con đường phía trước vẫn còn dài và đầy nguy hiểm. Các ngươi sẽ phải đối mặt với những điều kinh khủng hơn rất nhiều so với những gì các ngươi vừa thấy."
Tôi nhìn cánh cửa, cảm giác sợ hãi vẫn còn đọng lại trong lòng. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy một quyết tâm mãnh liệt đang trỗi dậy. Tôi đã đến đây, đã chứng kiến những điều không tưởng, và tôi không thể quay lại nữa.
"Chúng ta đã sẵn sàng," tôi nói, giọng đầy quả quyết.
---
Cánh cửa đá chầm chậm mở ra, tiếng kẽo kẹt vang vọng khắp căn phòng. Ánh sáng mờ ảo từ phía bên kia tràn vào, và tôi biết rằng chúng tôi đang bước vào một thế giới mới – một thế giới đầy rẫy những bí ẩn và nguy hiểm.
---
Sau khi bước vào trong, cánh cửa đá khép lại sau lưng chúng tôi với tiếng động vang vọng, gợi lên một cảm giác như chúng tôi vừa bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài. Trước mắt tôi là một đường hầm dài, bao quanh bởi những bức tường phủ đầy rêu phong và những mảng đá nứt vỡ. Ánh sáng yếu ớt của những chiếc đèn dầu lụi tàn khiến không gian thêm phần u ám. Không khí dày đặc mùi ẩm mốc và mục nát, mỗi bước đi đều mang lại một cảm giác nặng nề khó tả.
Arianne bước đi trước tôi, bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Cô ấy không nói gì, chỉ im lặng tập trung vào con đường phía trước. Tôi cảm thấy như có điều gì đó đang đè nặng lên tâm trí cô, nhưng không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.
"Cô ổn chứ?" Cuối cùng tôi cũng lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng đáng sợ giữa chúng tôi.
Arianne dừng lại, khẽ ngoảnh đầu về phía tôi. "Ổn," cô đáp ngắn gọn. Nhưng ánh mắt cô như đang giấu đi một điều gì đó khó nói.
Tôi không tiếp tục gặng hỏi, vì tôi biết điều này cũng chẳng giúp gì được tình hình. Chúng tôi đang đi vào nơi mà có lẽ, không ai dám đặt chân đến nếu không phải vì một lý do cấp bách. Tôi cố gắng giữ cho đầu óc mình tỉnh táo và tập trung vào từng bước đi.
---
Khi chúng tôi đi sâu hơn vào đường hầm, tiếng bước chân bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Một âm thanh kỳ lạ, như tiếng thì thầm, vọng lại từ sâu trong bóng tối. Làn gió nhẹ lướt qua, mang theo những âm thanh rì rào như tiếng nói của những linh hồn bị lãng quên. Tôi cảm thấy rùng mình.
Arianne dừng lại, giơ tay ra hiệu cho tôi dừng bước. Cô lắng nghe, đôi mắt căng thẳng tìm kiếm điều gì đó trong bóng tối. "Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta," cô thì thầm, giọng nói của cô gần như không thể nghe thấy.
"Thứ gì?" Tôi hỏi, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy.
"Không rõ," cô đáp. "Nhưng chúng ta phải cẩn thận."
Tôi gật đầu, tay siết chặt cán kiếm. Dù không muốn, tôi cũng không thể không nghĩ đến những sinh vật kỳ lạ mà tôi đã nhìn thấy trong ký ức của ngôi làng trước đó. Liệu chúng có phải là những gì đang chờ đợi chúng tôi phía trước?
---
Bóng tối dày đặc làm tầm nhìn của tôi bị giới hạn, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự di chuyển xung quanh mình. Những cái bóng kỳ dị, chuyển động nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa. Arianne ra hiệu cho tôi di chuyển chậm rãi, giữ cho bước chân nhẹ nhàng nhất có thể.
Bất ngờ, một tiếng động lạ vang lên. Trước khi tôi kịp nhận ra, một bóng đen lao ra từ góc tường, tấn công trực diện vào chúng tôi. Tôi cảm thấy một lực mạnh mẽ đánh thẳng vào người mình, và tôi ngã nhào ra đất.
"Arianne!" Tôi hét lên, cố gắng lấy lại thăng bằng. Nhưng Arianne đã phản ứng nhanh hơn tôi tưởng. Cô rút thanh kiếm của mình ra, chỉ trong một cú chém, bóng đen đó bị hạ gục ngay lập tức.
Tôi thở hổn hển, nhìn bóng đen nằm bất động dưới chân mình. Đó là một sinh vật kỳ quái, thân hình méo mó và dị dạng. Đôi mắt nó trống rỗng, không một chút cảm xúc. Máu đen chảy ra từ vết thương trên người nó, bốc lên mùi hôi tanh nồng nặc.
"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây," Arianne nói, giọng nói của cô bình tĩnh nhưng cương quyết. "Còn nhiều thứ khác đang đến."
Tôi không cần nghe thêm lời nào. Cả hai chúng tôi bắt đầu chạy, cố gắng thoát khỏi những bóng đen đang lao tới từ khắp nơi. Tiếng gầm rú và tiếng chân chạy dồn dập vang lên phía sau lưng, và tôi biết rằng chúng tôi không thể dừng lại.
---
Chạy được một quãng, tôi nhìn thấy ánh sáng mờ mờ phía cuối đường hầm. Một tia hy vọng lóe lên trong tâm trí tôi. Chúng tôi đã gần đến nơi!
"Chạy đi!" Arianne hét lên, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định. "Chúng ta sắp ra đến nơi rồi!"
Cả hai chúng tôi chạy hết tốc lực, bỏ lại những tiếng động kinh hoàng phía sau. Khi gần đến cuối đường hầm, tôi có thể cảm nhận được làn gió mát lạnh thổi qua, và một khung cảnh mới dần dần hiện ra trước mắt.
Cuối cùng, chúng tôi cũng thoát khỏi đường hầm và bước vào một không gian rộng lớn. Trước mắt tôi là một khu rừng rậm rạp, ánh sáng ban ngày chiếu qua những tán lá, mang lại một cảm giác dễ chịu và nhẹ nhõm.
Tôi quay sang nhìn Arianne, thở phào nhẹ nhõm. "Chúng ta làm được rồi."
Nhưng cô ấy không trả lời ngay. Đôi mắt cô vẫn dõi theo con đường chúng tôi vừa đi qua, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. "Chúng vẫn còn ở đó," cô nói khẽ, giọng nói của cô đượm vẻ lo lắng. "Những sinh vật đó… chúng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu."
Tôi gật đầu, nhận ra rằng cuộc hành trình của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Những thứ mà chúng tôi phải đối mặt còn nhiều hơn thế, và cánh cửa mà chúng tôi mở ra có thể là một sự khởi đầu cho những thử thách lớn lao hơn.
---
Khu rừng phía trước trải dài vô tận, như một mê cung đầy bí ẩn. Chúng tôi đã thoát khỏi đường hầm, nhưng lại bước vào một thế giới mới với vô số mối nguy tiềm tàng. Tôi cảm thấy trong lòng mình một sự pha trộn giữa lo sợ và phấn khích, và biết rằng không có đường lui nào nữa.
Bên cạnh tôi, Arianne siết chặt thanh kiếm, ánh mắt cô kiên định và không chút do dự. Cô không quay đầu nhìn lại, bởi vì cô biết rằng chỉ có một con đường duy nhất – con đường tiến về phía trước. Và dù con đường ấy có đầy rẫy những khó khăn và nguy hiểm, tôi biết rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua.
Chúng tôi đã bước qua cánh cửa đá, và không còn lựa chọn nào ngoài việc tiến lên phía trước.