webnovel

Tia hy vọng le lói

Zebraem: "Gương mặt này......sao lại giống cô ấy đến thế?"(Suy nghĩ)

 

Tiếng bước chân ồ ạt chạy đến, Zebraem nhanh chóng dùng một lớp màn tối bao quanh lấy cô gái trở thành một quả cầu, quả cầu ấy thu nhỏ lại nằm gọn trong tay hắn.

 

Một nhóm cai ngục tiến lại gần Zebraem.

 

Cai ngục: Xin lỗi thưa ngài Zebraem, do canh giữ sơ suất, phòng giam đã có một ....một.....con..người trốn thoát. (hắn nói trong sợ hãi)

 

Tất cả họ đều quỳ một gối và cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi trên mặt họ, điều đó đủ để cho thấy họ đang rất sợ hãi.

 

Zebraem: Các ngươi đã để chuyện này diễn ra bao nhiêu lần rồi? Các ngươi muốn ngồi trong những lòng giam thay cho chúng hay sao?

Zebraem: Rời đi, trước khi ta đổi ý. (giọng điệu lạnh lùng như thể sắp giết người)

 

Các cai ngục nhanh chóng rời đi về hướng trước đó. Zebraem sau đó cũng rời đi, hắn ta đi đến một cánh cửa, mở nó ra và đi xuống cầu thang. Cô gái lúc này bị nhốt trong quả cầu dần cảm thấy tuyệt vọng, cô có thể nhìn thấy những gì xảy ra bên ngoài quả cầu, con quỷ đó đang mang cô ấy trở lại cái địa ngục mà cô vừa trốn khỏi, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cô .... sẽ chết. Khi đến gần những phòng giam, một đám quái vật chạy đến cung kính cúi chào Zebraem.

 

.....: Ngài Zebraem. Sao ngài lại ở đây. Bữa tối sắp bắt đầu rồi. Chúng thần đang gấp rút chuẩn bị thưa ngài.

Zebraem: Ta muốn bắt một vài con người có việc.

 

Zebraem nhìn sang một phòng giam và chỉ tay vào đó.

 

Zebraem: Chuyển hai kẻ này đến căn phòng đó.

 

Người phụ nữ và người đàn ông bên trong phòng giam run rẫy trong sợ hãi. Họ la hét cầu mong được sống, một tên trong số những cai ngục tiến vào và dùng phép ru ngủ chúng, đó là một con quái có cái đầu như một bông hoa.

 

.......: Chúng tôi xin lỗi đã để chúng làm phiền ngài. Chúng tôi sẽ sắp xếp ngay ạ.

 

Zebraem không nói gì quay người rời đi, đám cai ngục thì thở phào nhẹ nhõm. Còn cô gái thì hoang mang, đầy lo lắng, cô nghe đến bữa tối, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đối với bản thân vì thế nên cô không thể để ý đến việc hai người vừa bị lôi đi đó là hai người ở cùng phòng giam với cô trước đây. Zebraem sau khi rời khỏi nơi ấy thì đi đến một căn phòng khá lớn. Bên trong có bốn người đang ngồi ở một chiếc bàn tròn.

 

Dande: Ngài Zebraem đến rồi.

Diego: Làm gì mà lâu thế?

Zebraem: Xin lỗi. Ta có tí việc.

 

Diego quay sang nói với một kẻ đang đứng gần đó.

 

Diego: Eago! Lên món đi.

Eago: Vâng thưa ngài Diego.

 

Zebraem tiến đến ngồi giữa Diego và một người phụ nữ, ở phía đối diện Dande và một kẻ nữa. Các món ăn dần được mang lên. Bọn họ vừa ăn vừa tán gẫu với nhau.

....: Zebraem, khi ngài vừa bước vào, tôi ngửi thấy mùi của nhà ngục trên người ngài. Không biết ngài đến đó làm gì?

Một kẻ có cơ thể trông khá to lớn lên tiếng, hắn ta có răng nanh và móng vuốt trông rất giống sói, nhưng trên cổ có bờm của loài sư tử toát ra khí chất vương giả. Hắn ta là người ngồi ở vị trí thứ ba bên tay phải của Diego trong lần họp mặt giữa họ trước cánh cổng Renacer.

 

Zebraem: Ta kiếm một vài con làm thí nghiệm kiểm tra kỹ năng của bản thân thôi, Ralanka.

Ralanka: HaaHaaaHa, cũng là một loại hình tra tấn tàn bạo nào đó nhỉ? Này! Elena, cô có thấy vậy không? Thống Lĩnh của chúng ta luôn có tính cách như thế.

 

Elena là cô gái có những chiếc lá cây xanh mộc ra từ một vài phần cơ thể của cô. Cô ấy có vóc dáng khá nhỏ con, tầm 1m6 đang ngồi nhăm nhi một tách hồng trà. Cô là người ngồi ở vị trí thứ ba bên tay trái Diego cũng trong cuộc họp ngày hôm đó.

 

Elena: Đương nhiên là thế. Ngài Zebraem mà thương xót đến nhân loại thì lúc đó chắn chắn là thời điểm thế giới này đi đến hồi kết. (cô cười mỉm trả lời rất nhẹ nhàng)

 

Cùng lúc đó, cô gái bị nhốt trong quả cầu đen nằm trong người Zebraem đang run sợ khi nghe được những lời đó, hàng ngàn cảnh tượng cô bị kẻ được gọi là Zebraem này giết chết đang hiện hữu trong tâm trí cô, khiến cô vô cùng tuyệt vọng.

 

Elena: Tôi thật sự thắc mắc nếu gương mặt của ngài ấy sẽ như thế nào nếu ngài ấy bị ép phải ở chung với con người ấy. Hihihi. (Cô ấy lấy tay che miệng mà cười tủm tỉm)

Zebraem: Tha cho ta đi, Elena.

Elena: Được rồi không đùa nữa. (cô ư một tiếng rồi tiếp tục thưởng thức trà)

 

Mọi người có một trận cười nhẹ.

 

Ralanka: Công việc của cậu thế nào rồi, Dande?

Dande: Tôi khá ổn, vừa kết thúc được vài ngày thì tôi được ngài Diego gọi đến bữa tối hôm nay.

Ralanka: Vậy là cậu cũng được Diego gọi đến à? Ta cũng thế.

Dande: Không lẽ cô Elena cũng thế.

Elena: Đúng dồi, tôi cũng thế. Tôi đã được tộc Elf chấp nhận như một người bảo hộ cho họ và khu rừng Apat, chung tôi hiện đang rất hòa hảo với nhau. Vài ngày sau khi nói chuyện với trưởng lão tộc Elf là ông Yike thì tôi cũng được ngài Diego gọi đến đây dùng bữa.

Diego: Đúng thế, ta là người gọi tất cả các ngươi đến đây. Sẽ có một nhiệm vụ quan trọng được giao cho ba người vì các ngươi là những người đã hoàn thành những giai đoạn quan trọng trong các cong việc trước đó nên sẽ có thời gian hơn các Nguyên Soái khác.

Dande: Là nhiệm vụ gì thế, ngài Diego?

Elena: Tôi cũng rất muốn biết, nói nhanh đi.

Diego: Nhiệm vụ lần này của các ngươi là đóng vai trò sứ giả, dẫn phái đoàn đến ngoại giao với lãnh thổ của Tiên Long tộc ở phương nam.

Elena: Ồ, hóa ra là chuyện này à.

Ralanka: Cần tận ba người chúng ta sao? Tiên Long tộc mạnh đến vậy sao?

Diego: Việc này cử ba người các ngươi đi không thừa chỉ có thiếu. Tiên Long Vương là một kẻ cực kỳ kinh khủng. Nếu có bất trắc gì, các ngươi cũng có thể yểm trợ nhau rút lui. Chuyện không may nhất là nếu không thể chạy thoát, các ngươi chắn chắn sẽ bị bắt làm tù binh hoặc bị giết chết.

Dande: Tôi từng nghe đồn rằng, Long tộc trước kia là hậu duệ của một trong Tứ Thánh Thủ Hộ Thần Thú, không biết có phải là thật không?

Ralanka: Con rồng khổng lồ đó đấy à? Nó quả thật là rất khủng khiếp. Chuyện này có phần đáng lo ngại rồi đó.

Diego: Chuyện hậu duệ có lẽ là đúng, dẫu sao thì trên thế gian này chỉ có các Thần Thú là có khả năng tạo ra những hậu duệ mạnh mẽ như thế.

Elena: Ngài có kế sách gì không?

Diego: Đương nhiên là có, đó là lý do tên này ở đây.

 

Diego vừa nói vừa đặt một tay lên vai Zebraem.

Zebraem: Ta ư?

Diego: Không ngươi thì ai? Helm phải ở đây phòng ngự còn cô ta thì vẫn chưa rõ tình hình thế nào. Ngươi là Thống Lĩnh cuối cùng rồi. Hay là ngươi muốn ta đi thay ngươi?

Zebraem: Ta biết rồi, nói ít thôi.

 

Diego hậm hừ một tiếng.

 

Diego: Các ngươi sẽ xuất phát vào tuần tới. Chỉ ba ngươi, trong trường hợp gặp nguy hiểm đến tính mạng mà không thể chạy thoát thì hãy đốt Phù Lệnh đi, Zebraem sẽ đến đó nhanh nhất có thể.

Dande: Ngài ấy không thể đến quá gần đúng không?

Diego: Đúng vậy, Tiên Long Vương chắc chắn sẽ biết nếu hắn đến quá gần vì thế nên chuyện này cực kỳ nguy hiểm. Các ngươi phải cẩn trọng hết mức có thể, nhớ chưa?

Ralanka: Đàm phán thành công chưa chắc là phúc, nhưng thất bại thì chắc chắn là họa.

Diego: Ngươi cũng chuẩn bị đi Zebraem. Ta nói lời này có vẻ thừa với ngươi nhưng ta muốn ngươi biết chuyến đi lần này không dễ dàng.

Zebraem: Được rồi.

Diego: Bữa tối đến đây là kết thúc. Các ngươi về nghỉ ngơi và chuẩn bị đi.

Elena: Hey hey, được thôi.

Ralanka: Haizz, đi nhậu không Dande?

Dande: Cũng được ạ. (cậu ta cúi đầu chào rồi rời đi cùng Ralanka)

 

Zebraem rời khỏi nơi ăn tối trong lúc một con tiểu quỷ đang dọn dẹp, hắn quay về phòng của mình.

 

Zebraem quăng quả cầu xuống dưới dàn ,thả cô gái bị nhốt ra. Cô ấy dường như đã bất tỉnh trong bữa tối vừa rồi.

 

Zebraem: Awake.

 

Hắn đưa tay về hướng cô gái và thi triển một loại phép thuật. Cô gái ấy dần dần tỉnh lại. Vừa nhìn lên thì đã thấy Zebraem đứng ngồi ngay trước mặt cô.

 

Zebraem: Ngươi tên gì?

Cô gái: Ma....ma...ria. (cô lắp bắp)

Zebraem: Maria?

 

Cô gái gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

 

Zebraem: Maria. Ta sẽ để ngươi sống, Maria. Với một điều kiện. Ký khế ước với ta.

Maria: Ký khế ước .... với quỷ dữ ư?

Zebraem: Hừ, đúng.

Maria: Ngươi sẽ không ăn ta nếu ta ký khế ước đúng không?

Zebraem: Đúng. Quỷ dữ không nói dối. Ta sẽ không ăn ngươi. Ta cũng sẽ để ngươi đi. Ta cũng sẽ không biến ngươi thành nô lệ.

Maria: Vậy, ngươi muốn gì chứ? Người ta nói, quỷ dữ rất mưu mô xảo trá.

Zebraem: Ngươi không có lựa chọn.

 

Maria cúi thấp đầu xuống.

 

Zebraem vung tay, một tờ giấy da xuất hiện từ một đóm lửa đỏ trong không trung.

 

Zebraem: Cho ta biết tên đầy đủ của ngươi.

Maria: Maria Edna Cilyranger.

Zebraem: Maria Edna Cilyranger, nhỏ máu vào chỗ này. Bản khế ước này sẽ được xác lập.

Maria: Nội dung khế ước là gì?

Zebraem: Rồi ngươi sẽ biết. Giờ thì đây là lựa chọn duy nhất của ngươi.

 

Maria đưa tay lên miệng mà cắn, một chút máu nhỏ ra từ đầu ngón tay của cô, chúng rơi lên tờ khế ước đó.

 

Zebraem: Nội dung của khế ước như thế này. Maria Edna Cilyranger sẽ được sống và rời khỏi nơi này một cách an toàn, nguyên vẹn về cả linh hồn và thể xác. Không chịu ảnh hưởng tinh thần. Không bị nguyền rủa bởi loài quỷ dữ. Đổi lại, con cháu của cô ta sẽ luôn gặp lại ta ít nhất một lần trong đời.

Maria: Ngươi rốt cuộc muốn gì chứ?

Zebraem: Giờ thì....

Maria: "Aaaaa" (Maria cố gắng hét lên nhưng không có bất kỳ âm thanh gì cả)

 

Zebraem đã đưa tay nắm chặt lấy cổ cô ta mà nhấc bổng lên. Cơ thể cô bị một luồng khí đen bao phủ, một lúc sau, luồng khí đó biến mất và cả Maria cũng thế.

 

Ở một nơi nào đó trên đất liền, một cô gái tóc vàng dần dần tỉnh lại.

 

Maria: Đây là đâu, những chuyện đã xảy ra có phải một giấc mơ không?

 

Cô ngơ ngác nhìn quanh chỉ có hoa cỏ, tiếng nước chảy cùng những làn gió nhẹ. Cô đã thoát khỏi cái nơi như địa ngục đó, cô đã sống xót quay trở về.

 

 

 

 

 

 

Next chapter