webnovel

Không biết hương vị như thế nào?

Trong một căn phòng tối tăm mờ mịt, phát ra những âm thanh nức vỡ, những tiếng nhỏ giọt của nước, nước xé toạc của thịt sống, dường như có một hình dáng mờ ảo trong đó. Một tiếng gõ cửa vang lên, mọi âm thanh bên trong dừng hẳn lại.

 

Zebraem: Này, Die! Ngươi có trong đó không?

Diego: Ta đang ăn!

Zebraem: Vậy à, ta muốn ra ngoài. Đến đây để thông báo cho ngươi.

Diego: Ra ngoài, ngươi muốn đi đâu?

Zebraem: Tìm một vài phép.

Diego: Đi đi, đừng làm phiền ta.

 

Sau khi thông báo cho Diego, Zebraem rời khỏi Axeler, lưng hắn mọc ra một đôi cánh giống với cánh dơi mà bay đi về hướng đất liền. Từ phía xa đã có thể nhìn thấy những bức tường cực quang bao quanh toàn bộ bờ biển. Dường như toàn bộ hòn đảo đều được bao quanh bởi chúng, những bức tường ấy cứ như một lớp phòng thủ bên ngoài vậy. Khi Zebraem đến gần bức màn, hắn lấy ra một con dao nhiều màu sắc sáng bóng, cắt một đường dọc thẳng xuống, bức tường cực quang bị cắt đứt tạo ra một lỗ hỏng. Zebraem chui qua đó, tiến vào trong đất liền, sau khi hắn chui qua lỗ hỏng cũng dần nhỏ lại và rồi liền lặn hoàn toàn như chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Zebraem: Nơi này quá gần, ta nên đi xa hơn.

 

Zebraem tiếp tục tung cánh bay đi trên bầu trời. Hắn ngắm nhìn thế giới từ trên không, bay qua những ngọn núi, những con sông, những khu rừng xanh thẫm, qua thêm hai bức tường cực quang, hắn cũng nhìn thấy một thành phố của con người.

 

Zebraem: Dạo gần đây, ta thấy bọn lính lác mang về rất nhiều con người, không biết bắt từ đâu? Chẳng lẽ lại ở đây? Ta cứ đi đến cái tháp của bức tường đằng kia đã. Die từng nói rằng bên trong những tòa tháp đó tập trung những thứ quý giá trên thế giới này. Không biết bên trong có gì?

 

Zebraem bay trên trời, vừa bay vừa nhìn xuống dưới đường. Hắn nhìn thấy một đám cướp cầm dao và súng đang hành hung một người phụ nữ. Đồng tử Zebraem co lại, đôi mắt dường như phất lên sự phẫn nộ.

 

Zebraem: LŨ NHÂN LOẠI!!!

 

Hắn thay đổi hình trạng trở thành một người đàn ông bình thường, chỉ có đôi bàn tay là có 12 ngón sau đó bay xuống dưới.

 

Bên dưới con đường mòn, có bốn tên cướp và một người phụ nữ ở đó. Bọn họ ăn mặc khá hiện đại, cô gái có lẽ đến từ thành phố Zebraem đã đến trước đó. Những tên cướp thì có lẽ đến từ một thành phố khác nằm gần tòa tháp mà Zebraem đang hướng đến. Trong số chúng có một tên cầm dao, một tên cằm gậy, một tên cằm súng và một tên cầm đầu.

 

Tên cầm dao: Đại ca ơi! Có thứ gì đó đang lao xuống đây từ trên trời kìa!

Tên cầm đầu: Hả??? Thứ gì cơ??

 

Zebraem đáp xuống, hắn đứng giữa người phụ nữ và bốn tên cướp kia.

 

Tên cầm dao: Hắn biết bay đó đại ca!!! Thằng này chúng ta không nên động vào đâu. Rút thôi.

 

Chỉ tên cầm dao có thể lên tiếng, đó là những lời cuối cùng của hắn. Cắt một cái, đầu của cả bốn tên liền rơi xuống, không kịp để lại bất kỳ một lời trăn trối nào.

 

Người phụ nữ: Cảm ơn anh! Nhờ có anh mà..................

 

Người phụ nữ chưa kịp nói dứt lời, một vết cắt rất ngọt quẹt qua cổ cô ta. Đầu cô ta rơi xuống, Zebraem đưa tay ra bắt lấy chiếc đầu đó. Cuối đời, những gì người phụ nữ đó có thể nhìn thấy là khuôn mặt lạnh lùng của người vừa cứu cô ta khỏi đám cướp hoặc không, nhưng hắn chắn chắn là kẻ đã đưa cô đến cõi hoàng tuyền. Giết hết tất cả, tâm trạng của Zebraem cũng dần dịu xuống, hắn cứ thế cằm lấy đầu người phụ nữ mà bay tiếp về hướng một tòa tháp. Vừa bay, Zebraem vừa nhìn ngó vào cái đầu ấy.

 

Zebraem: "Diego có vẽ rất thích ăn con người, đặc biệt là phần đầu. Giờ ta cũng là quỷ rồi, không biết nó có vị gì nhỉ?"(Suy nghĩ)

 

Zebraem dừng lại một lúc trên không trung, nâng đầu người phụ nữ ra trước mặt mà thi triển Flame, một ngọn lửa bùng lên từ bàn tay đang cầm cái đầu của hắn. Ngọn lửa đốt trụi tóc của cái đầu, làm nó co quéo lại và đen dần đi. Sau đó hắn thi triển một phép khác, giúp cạo đi lớp da cháy xém đó. Cái đầu lúc này chỉ còn lại một lớp da mỏng bao quanh, đôi chỗ lổm chõm những điểm trắng của xương sọ, gương mặt người phụ nữ biến dạng không thể nhận ra. Zebraem đưa cái đầu đến gần miệng, cắn một phát trên đỉnh đầu, họp sọ bị mất một miếng, dịch não kèm theo máu chảy ra, rơi vãi xuống từ trên không.

 

Zebraem: "Miếng này không ngon lắm, dường như chỉ có xương"(Suy nghĩ)

 

Zebraem lấy tay còn lại dùng một lục mạnh thọt vào chiếc lỗ mà hắn vừa cắn, tay kia nắm chặt lấy đầu. Hắn bức nữa trên hộp sọ ra, một lượng lớn dịch não và máu bắn tung tóe, số khác thì chảy xuống tay hắn. Zebraem vứt mảnh hộp sọ vừa bức ra đi, đưa phần còn lại lên đổ hết vào họng.

 

Zebraem: "Vị cũng ngon, không như miếng sọ vừa rồi."(Suy nghĩ)

 

Zebraem ăn hết mọi thứ bên trong hộp sọ của người phụ nữ đó, rồi vứt nó đi một cách nhẫn tâm. Tiếp tục tiến đến tòa tháp ở phía xa kia.

 

Khi đến nơi, Zebraem đứng trước một tòa tháp cao hàng trăm mét, hình trụ tròn, có đường kính đáy rời vào khoảng 10m , tòa tháp này là nơi liên kết của ba bức tường cực quang. Giờ đây, trước mắt hắn là một cánh cửa đồ sộ, đủ cho 2 người đi qua mà không chạm vào nhau.

 

Zebraem: "Xem ra lối vào là ở đây. Chắc không có bẫy ở những cánh cửa vào như này đâu." (Suy nghĩ)

 

Cánh cửa dường như phát hiện ra hắn, nó từ từ mở ra để lộ một không gian trông rộng lớn hơn những gì người ta có thể hình dung khi nhìn vào kích thước bên ngoài của nó. Zebraem tiến vào trong. Không gian bên trong tòa tháp như thể là một thế giới thu nhỏ, nó có hệ sinh thái riêng biệt, có những sinh vật độc đáo không nơi nào có. Những sinh vật đẹp đẽ, nguy hiểm đi cùng với sự chết chốc, dường như chúng được sinh ra là để giết chết bất kỳ ai tiến vào trong, những kẻ cố gắng chinh phục tóa tháp và hạ tấm màn chia cắt thế gian xuống. Khi Zebraem bước chân hoàn toàn vào bên trong tháp, cánh cửa đồ sộ ấy đóng kịch lại. Nơi này thật sự quá nguy hiểm, những sinh vật trong đây xuất hiện một cách ồ ạt và lao về phía hắn. Những sinh vật này tấn công Zebraem bằng những thứ chúng có như móng vuốt, răng năng, độc dược, ..... thậm chí còn có cả phép thuật. Zebraem cố gắng cảm nhận lượng năng lượng mà chúng truyền vào đòn tấn công rồi tung ra đòn đáp trả mang một lượng năng lượng chỉ lớn hơn một chút, vì nơi này có lượng sinh vật quá lớn, hắn không thể cứ thế mà phòng ngự một cách bừa bãi.

 

Zebraem: "Những sinh vật này chúng cứ lao đến tấn công ta một cách điên cuồng, đôi lúc chúng còn phối hợp với nhau để tấn công. Có lẽ lũ này chịu sự chi phối của một cái gì đó. Điều đó khiến cho chúng không sợ chết. Ta phải tìm ra nó "(Suy nghĩ)

 

Sau khoảng hơn một giờ, số lượng sinh vật vẫn không giảm đi, chúng dường như được sinh ra và bị kiểm soát bơi một thứ gì đó. Zebraem nghĩ đến điều đó và cuối cùng lần ra được rằng điều đã kiểm soát những sinh vật này là một viên ngọc đỏ, thứ nằm bên trong một cái hốc cây. Thứ ánh sáng phát ra từ nó có lẽ đã xâm nhập vào tâm trí những sinh vật ở đây. Zebraem cố gắng tiếp cận cái cây chứa viên đã, nhưng cái cây đó biết di chuyển. Nó di chuyển rất nhanh, chạy trốn khỏi sự truy sát của hắn trong khi các sinh vật trong đây liên tục xuất hiện và tấn công Zebraem.

 

Zebraem: "Khó khăn thiệt. Cái tháp này liên kết tận ba bức màn nên có lẽ do vậy nó mới khó khó khăn đến thế này. Không biết nếu đập nát viên ngọc đó thì những sinh vật trong đây có trở lại bình thường không?"

 

Trong hơn 30 phút rượt đổi, Zebraem đã kịp thời thiêu rụi cái cây chạy trốn kia và phá hủy hoàn toàn viên đá. Nhưng những sinh vật trong không gian này vẫn không dừng lại, chỉ là chúng không còn được sinh ra nữa.

 

Zebraem: "Có lẽ không được rồi! Xin lỗi tất cả các ngươi. Ta rất tiếc." (Zebraem)

 

Một lúc sau, không còn một sinh vật nào xuất hiện nữa, Zebraem đã giết chết tất cả chúng, toàn bộ vườn sinh thái này chìm ngập trong biển xác, máu và thịt nằm vươn vãi khắp mọi nơi.

 

Mọi thứ xung quanh dần tan biến thành những làn khói xám xịt, từ cây cỏ cho đến những cái xác. Những làn khói ấy dần co lại và tập trung lại trên một cái cột thành một chiếc hộp báu vật. Zebraem lúc này, cơ thể đã thấm mệt, hắn ta đã sử dụng gần hết toàn bộ bể năng lượng của mình để diệt sạch toàn bộ chúng. Số lượng quả thật là khủng khiếp, chúng làm hắn gần như suy kiệt. Zebraem dần dần lê từng bước nặng nhọc tiến lại gần chiếc hộp báu. Khi hắn chạm tay vào nó, cánh cửa trước đó cũng mở ra, không gian bên trong dần dần xuất hiện các vết nức lớn, nó rung chuyển liên tục, dường như nó sấp sụp đổ. Zebraem cằm lấy chiếc hộp và rời đi từ từ, khi vừa ra khỏi cánh cổng cũng là lúc không gian bên trong móp méo hoàn toàn. Cánh cổng đồ sộ cũng dần khép lại, cái tháp cũng dần tan biến, trong cùng thời điểm đó, các bức màn cực quang cũng dần đan lại với nhau. Suy cho cùng thì mỗi cái được liên kết với hai chiếc tháp nên dù cho có mất đi một bên thì nó vẫn sẽ luôn được duy trì.

 

Zebraem: Hôm nay quả thật rất mệt, ta nên quay về đảo trước. Còn thứ bên trong chiếc hộp này, ta sẽ kiểm tra sau vậy.

 

Thời điểm Zebraem quay về cũng đã là chiều tối. Hắn bắt gặp Diego khi đang trên đường trở về phòng..... hay là Diego đã đợi hắn ở đây chứ không phải tình cờ.

 

Diego: Ngươi có 30 phút để chuẩn bị, Zeb. Sau đó tất cả chúng ta sẽ cùng ăn tối.

 

 

 

 

Next chapter