CHƯƠNG 21
Y Nguyệt nằm gục trên sàn đá lạnh, cơ thể run rẩy, ánh mắt vô hồn nhìn vào bóng tối. Máu đỏ tươi loang rộng dưới thân hình mảnh mai . Nỗi đau như muốn xé nát cơ thể cô, nhưng nỗi đau lớn hơn là sự tuyệt vọng, và sự căm phẫn khi mình đang bị chính người mình từng tin tưởng phản bội.
Phong Đình đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như tảng băng ngàn năm, dường như không hề cảm nhận được sự đau đớn của Y Nguyệt. Hắn ta khẽ cười nhạt, giọng nói như rắn độc: "Bọn ta sau khi bị tống khứ ra khỏi Labyrinth đã phải đi đến Bramble sinh sống. Vừa nghe tin Vua Bramble đang lên kế hoạch tiến công xâm lược Labyrinth và Genesis. Nếu như bây giờ ta giao nộp ngươi, Công chúa của Labyrinth cho vua Bramble thì chẳng phải sẽ được trọng thưởng lớn hay sao?"
Y Nguyệt cố gắng nhếch mép, giọng khàn khàn: "Như vậy thì ngươi cũng đâu có giết được ta?"
Phong Đình tiến gần, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: "Kiểu gì sau khi giao ngươi cho Vua Bramble dù hắn có giữ lại cái mạng ngươi thì trước đó hẳn hắn ta vẫn phải dùng ngươi cho nhiều mục đích. Có cái đầu của Công chúa trong tay thì cũng như hắn nắm được cái đầu của toàn bộ Labyrinth rồi, ko phải sao? Như vậy ngày tàn của Labyrinth sẽ sắp tới gần thôi."
Y Nguyệt nhắm mắt lại, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy tâm trí cô. Hắn ta không chỉ muốn trả thù cô, mà còn muốn hủy diệt cả vương quốc Labyrinth. Hắn ta muốn cô phải chết, muốn cả Labyrinth phải gục ngã! Sự căm thù trong mắt hắn ta như ngọn lửa thiêu đốt, không thể dập tắt.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vội vã vang lên từ ngoài cửa. Mai Lan hớt hải chạy vào, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi túa đầm đìa: "Khoan đã ca ca, muội vừa nghe tin Quốc vương Bramble vừa bị quân địch bắt!!!"
Phong Đình sững sờ, ánh mắt đầy vẻ khó tin: "Cái gì?? Ko thể nào thật vô lý!!"
"Labyrinth và Genesis đã hợp tác với nhau, ko hay rồi.." Mai Lan nói, giọng run run.
Phong Đình cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. "Chậc, thật khó tin.. Nhưng ko phải lo.. chúng ta vẫn giữ được Công chúa trong tay. Nếu như để cô ta còn sống rồi đe doạ Labyrinth, bọn chúng nhất định sẽ ko thể làm gì.."
"Hmm, vậy là cái mạng cô ta còn dai gớm!" Mai Lan cười khẩy.
Y Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Vua Bramble đã bị bắt, vậy là các Hoàng đệ em trai cô vẫn bình an. Tuy nhiên, cô vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Phong Đình và Mai Lan vẫn đang giữ cô làm con tin, và họ sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
[Tại Hoàng cung Genesis]
Kỳ Anh ngồi trầm tư, ánh mắt lo lắng nhìn vào ly nước trong suốt. "Mặc dù Vua Bramble đã bị bắt, nhưng ông ta vẫn một mực nói ko biết Y Nguyệt đang ở đâu. Vậy là Hoàng tỷ bị kẻ khác bắt, ko phải người của Bramble rồi."
Ân Hoà bước vào, khuôn mặt nghiêm nghị: "Ta vừa nghe tin từ quan thần Hoàng cung Labyrinth sang bẩm báo cung nữ Mai Lan đã trốn thoát. Ta đã cho điều tra cô ta và cũng đã tìm ra chút manh mối rồi."
Sau đó, họ đã điều tra ra được thân phận của Mai Lan và cũng đã lần ra được Phong Đình. Biết được quá khứ bi kịch thù hận sau trong lòng họ với Y Nguyệt, Kỳ Anh và Ân Hoà hiểu rằng nơi giam giữ Y Nguyệt hẳn đang ở giáp giữa ranh giới Bramble-Labyrinth, khu vực Vesperia thuộc địa phận nằm ở góc biên giới Bramble.
"3 ngày sau mai phục ở Vesperia, vây sát Phong Đình," Kỳ Anh ra lệnh, giọng nói đầy quyết tâm.
Ân Hoà tay phải cầm kiếm, bước ra ngoài, Kỳ Anh đi ngay sau, hai người vừa đi vừa nói:
"Từ đây đến Bramble mất bao lâu?"
"Nếu đi xe ngựa chỉ chừng nửa ngày, nếu đi đường bộ thì khoảng hơn 1 ngày."
"Còn Vesperia?"
"Xe ngựa thì 1 ngày, đường bộ thì 2 ngày."
"Chuẩn bị rời khỏi Genesis!"
Lúc này đây ở trong phủ Genesis, Triệu Tú ngồi trầm tư, mắt hép hờ, chống cằm suy nghĩ.
Huyền Linh bước vào, nói: "A Tú, các ngươi chuẩn bị rời khỏi đây tới Vesperia?"
Triệu Tú ko trả lời, Huyền Linh nhắc lại: "A Tú, các ngươi tấn công vào Phong Đình?"
Triệu Tú lòng vẫn còn sốt ruột, cứ một ngày chậm chễ là thêm một ngày tính mạng Y Nguyệt lại càng thêm nguy hiểm. Cậu không sao không lo được.
Huyền Linh nói tiếp: "Ta nghe nói Phong Đình là một kẻ có kiếm thuật rất xuất sắc, trận chiến sắp tới A Tú, ngươi phải cẩn thận ko để mất mạng đấy."
Dù nói thế, cô vẫn rất rõ Triệu Tú cũng là người có kiếm thuật đỉnh cao khi cả hai cùng đấu tay đôi một trận và cô đã hoàn toàn bị lép vế dù trận đấu đó vẫn chưa rõ kết quả thắng thua. Triệu Tú mạnh nhưng cũng không thể vì vậy mà khinh thường địch được. Khả năng kiếm pháp của Phong Đình được kể qua lời của Y Nguyệt là một kẻ có kiếm thuật tu luyện thành thạo. Trận chiến sắp tới họ phải đối mặt sẽ là một trận chiến một mất một còn.
Mặt trời ló dạng, nhuộm đỏ rực chân trời, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Ba bóng người, lưng đeo hành trang, chuẩn bị lên đường. Không khí rộn ràng, xen lẫn chút tiếc nuối. Đúng lúc ấy, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Huyền Linh, với đôi mắt long lanh như sao trời và nụ cười e ấp, tiến về phía Triệu Tú.
"A Tú," tiếng gọi dịu dàng vang lên, khiến Triệu Tú khựng lại. Cậu ta quay đầu, nhìn Huyền Linh với ánh mắt lạnh lùng, gương mặt hoàn hảo như tạc tượng lại ẩn chứa một phần tà khí.
"Ta vẫn sẽ luôn chờ đợi ngày ngươi trở lại," Huyền Linh nói, giọng nói mềm mại như tiếng chim hót.
Triệu Tú hiểu ý cô, nhưng cậu ta chỉ nhếch môi cười, không đáp lời.
"Trận đấu của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu," Huyền Linh tiến lại gần, đôi mắt xanh ngọc long lanh như muốn hút hồn người đối diện.
"Nếu như có ngày gặp lại, ta chỉ muốn được ở bên cạnh ngươi mà thôi, phu quân của ta, chỉ có thể là ngươi," Huyền Linh khẳng định, giọng nói đầy quyết tâm.
"Vậy à? Kể cả có ngày gặp lại thì ngươi cũng vẫn biết rõ câu trả lời của ta hơn ai hết mà," Triệu Tú lạnh lùng đáp, rồi quay lưng bước đi.
Trái tim cậu chỉ có một, dành trọn cho cô gái của riêng mình. Cả đời này, họ vĩnh viễn không thể ở cạnh nhau. Dù Huyền Linh có chờ đợi đến bao giờ, câu trả lời của Triệu Tú vẫn sẽ là im lặng, là sự xa cách.