webnovel

Vạn Lộ Hồi Quy

Author: August18405
Urban
Ongoing · 16.5K Views
  • 20 Chs
    Content
  • ratings
  • NO.200+
    SUPPORT
Synopsis

Chapter 1chap1: ta chuyển sinh rồi

- Bác sĩ Thần, cậu ổn không? Ba ca phẫu thuật 8 tiếng liên tục đấy, thần kinh của cậu chẳng phải bình thường nha haha...

- Bác sĩ Dương, cậu nhìn tôi giống không sao lắm à, rất nhiều sao là đằng khác. Nhưng đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi người chúng ta nên phải nghiêm chỉnh thực hiện.

Nói xong, tôi cười khổ mà quay sang nhìn người bạn thân thiết của mình. Tôi nói tiếp:

- Tôi cần nghỉ ngơi 1 lúc, cậu ra ngoài trước đi tiện thì..

- Một cốc cà phê đen không đường nhỉ? Tôi hiểu cậu quá mà- Hạ Dương nhìn tôi mà giở giọng đùa cợt. Tôi cũng lười nói nên chỉ cười cho qua chuyện rồi tiễn khách.

À nãy giờ quên giới thiệu, tôi tên Dạ Thần, giới tính nam, 35 tuổi, vẫn đang độc toàn thân và là bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật tại bệnh viện của 1 thành phố lớn. Từ nhỏ đến giờ tôi chỉ sống 1 cuộc đời vì người khác, tôi chẳng bộc lộ đc con người thật của mình. Tôi vốn là 1 đứa báo đời ngỗ nghịch và có niềm đam mê với máu me và hành động. Tôi thích những sát thủ trong truyện tranh, thích những cảnh máu me tàn nhẫn nhưng tôi hiện giờ lại là lương y cứu người, lạ đời không chứ. Cũng phải nói làm bác sĩ tôi cũng yêu thích nó lắm chứ, tôi làm mọi thứ vì để khoác lên màu áo blu trắng. Chắc do tôi ưa thích máu me nên tôi có dây thần kinh rất mạnh, cũng có thể nói việc yêu thích đó của tôi rất có ích ấy chứ. Tuy là bác sĩ nhưng thi thoảng tôi cũng bị lôi đi kiểm tra lại tâm lý mệt mỏi thiệt chứ. Chỉ sợ vào 1 ngày đẹp trời nào đó tôi lại trở về với con người thật của mình thì toang luôn. Tôi là 1 trong những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất trong cái bệnh viện này mà.

1 tiếng gõ của lôi tôi ra khỏi quá khứ, Hạ Dương- Bác sĩ cùng khoa kiêm luôn bạn thân tôi mở cửa mang vào với cốc cà phê đen nóng hổi. Mùi cà phê đâm thẳng vào mũi tôi. Thật là mùi hương quen thuộc, muốn tỉnh cả ngủ. Tôi cầm lấy cốc cà phê trên tay của Hạ Dương, mùi cà phê ấm nóng với chút hương đắng thật là quyến rũ tôi. Tôi thổi nguội bớt rồi uống 1 ngụm lớn

-Hà sảng khoái cả người.- Tôi vươn vai nói lớn. Tôi để ý đến nét mặt của bạn tôi. Có chút gì đó buồn, lo lắng và cả sự vui vẻ. Tôi hỏi:

-Này cậu sao thế!

Bạn tôi như sực tỉnh khỏi cái gì đó mà gượng gạo nói với tôi:

-À tôi đang nghĩ đến ca phẫu thuật vừa rồi thật là tình huống nguy hiểm.

Tôi thở dài, phải nó nguy hiểm thật. Bệnh nhân vừa thực hiện ca phẫu thuật vừa rồi làm phẫu thuật não nhưng tôi vừa mới lơ là mấy giây chuẩn bị dụng cụ tên phụ tá chết dẫm đã cắt phải động mạch chủ. Tôi phải cố gắng suy nghĩ nhanh nhất để xử lý chuyện này quá mệt mỏi. Tôi đã báo cáo nó với bệnh viện tên phụ tá đó đã bị đuổi việc sớm thôi.

- 1 con báo làm phá hỏng mọi thứ thực sự quá mệt mỏi. Nhưng không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi.

-Ừm. - nhưng tôi vẫn nhìn thấy bạn ấy đang sợ hãi. Tôi chẳng biết nữa.

Tôi cảm nhận cơn đau từ tay, 1 vết rách nhỏ cũng chẳng có gì to tách đâu. Nhưng bỗng nhiên não tôi nhảy số cái gì đó. Tôi quay sang nhìn đứa bạn của mình. Tôi thoáng run sợ với ý nghĩ ban nãy.

- Người phẫu thuật vừa nãy là người quen của cậu à Hạ Dương.

- Không không làm ...làm gì có chuyện đó chứ.- Hạ Dương giật mình nói lắp bắp.

Tôi càng xác thực được thứ gì đã xảy ra. Tôi nói tiếp:

- Tôi nghe nói cậu có 1 người cậu bị HIV bị bệnh nặng ở não cần phẫu thuật gấp nhưng chẳng ai dám làm vì sợ bị nhiễm..

- Cậu nghi ngờ tớ sao, cậu nỡ lòng nào nghi ngờ tớ đổi người cậu của mình với bệnh nhân đó sao. Tớ không phải con người như vậy. Cậu không tin tưởng tớ sao?

Hạ Dương gấp gáp giải thích. Tốt rồi mọi chuyện đã rõ. Hạ Dương à tôi làm sai gì với cậu thế. Tôi lúc này bình tĩnh đáp:

- Tôi chưa hề nhắc đến việc cậu đổi bệnh nhân gấp gáp thế làm gì?

Tôi cười khổ mà mình Hạ Dương đứng như trời chống ở đấy. Bạn bè? Y đức? Tin tưởng? Cuối cùng đến chính mình cũng chẳng cứu được. Vốn ca phẫu thuật đó là ca thứ 1, ca sau đó tôi đã bảo vệ tay mình hết sức có thể. 8 nhân 3 là 24, 24 giờ rồi làm gì kịp nữa. Tôi nhẹ nhàng vỗ vai bạn tôi nói thêm:

- Thuê 1 người làm hỏng chuyện phẫu thuật cũng vui lắm nhỉ? Vừa cứu người cậu hấp hối tiện lấy luôn cái vị trí của tôi như loại bỏ cái gai trong mắt từ lâu. Phải không anh bạn?

Hạ Dương lúc này nhìn tôi, sắc mặt đen lại như đít nồi, cậu ấy hỏi lại tôi:

- Cậu biết hết rồi sao?

- Phải chỉ là không chấp nhận thôi.

- Xin lỗi tôi không thể thấy cậu mình chết không cứu nên chỉ còn cách đó thôi. Tôi cũng rất ghen tỵ với cậu, tại sao mọi thứ cậu luôn vượt trội hơn tôi, tại sao cậu luôn hoàn hảo hơn tôi. Tại sao? Chúng ta đều nỗ lực như nhau nhưng tại sao?

Tôi cười nhẹ tự mỉa mai chính mình. Vừa nói người khác là con báo giờ hay rồi mình cũng có 1 con báo ngay cạnh. Cái đau đớn nhất của từ phản bội không phải đến từ địch và từ chính đồng minh của mình.

- Vậy Hạ Dương cậu đã bao giờ chịu cái cảm giác dù có hoàn hảo đến mấy nhưng cũng không thể là chính mình chưa? Cậu có biết tại sao tôi luôn muốn cố gắng không? Cái cảm giác bất lực tận tâm gan khi cố gắng để thuyết phục chính người thân đồng ý 1 chuyện đơn giản nó tuyệt vọng cỡ nào không? Cậu biết tại sao tôi luôn muốn tăng ca không? Không phải vì bệnh nhân và chỉ đơn giản là chạy trốn khỏi cái nơi không gọi là nhà.- Càng nói mắt tôi lại càng đỏ lên, giọng nói cũng ngày 1 lớn hơn nhưng cũng ngày 1 khàn đi.

Tôi dừng lại, đôi mắt đã đỏ hoe những giọt nước mắt bất giác rơi xuống từ bao giờ. Tôi khóc rồi, khóc rồi sao? Tại sao thế rõ ràng...

Hạ Dương lúc này mới nhận ra cái sai lầm trầm trọng của mình như thế nào nhưng trên đời không có thuốc hối hận chứ. Cho cùng không có bạn bè vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích mới là thứ vĩnh viễn tồn tại thôi.

Tôi bất lực nhìn Hạ Dương, mạng đổi mạng cậu cũng nhẫn tâm thật đấy.

- Tiền viện phí, đám tang của tôi cậu lo cho tốt vào đấy. Thi thoảng nhớ đến mộ tôi cắm nén hương đấy. Tôi ghét hoa cúc nên đừng có mang tới trước mộ của tôi.- Tôi vỗ vỗ vai Hạ Dương. Bị bạn bè phản bội đau thật đấy, thật tình tôi còn muốn làm nhiều thứ hơn mà. Tôi chạy đến phòng giám đốc nói việc của mình. Ông ấy sốc lắm, tự nhiên mất 1 người tài giỏi nhưng ông ấy vẫn động viên tôi xét nghiệm lại và dùng thuốc có lẽ sẽ ổn. Tôi xin nghỉ việc từ đấy để tránh lây nhiễm cho người khác.

Ổn thế khỉ nào được, sau 1 tháng tờ giấy xét nghiệm rõ ràng chữ Dương tính to đùng in đỏ. Nhìn tờ giấy, mọi thứ trước mắt tôi như sụp đổ, tôi còn chưa đc là chính mình mà tôi còn chưa cứu được nhiều người mà.... Tôi quay sang nhìn người bạn thân thiết, khóc cũng không nổi nữa rồi. Tôi cười rất lớn khi cầm thấy nó. Tôi hận cậu ấy không? Rất hận. Nhưng tôi không muốn làm gì cậu ấy, cậu ấy là bạn tôi mà.

7 tháng sau

Tôi nằm trên giường bệnh, căn bệnh diễn biến nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều có lẽ sắp đến những ngày cuối cùng. Trong 7 tháng qua, bạn tôi cũng là bác sĩ chính của tôi hiện tại, cậu ấy trưởng thành rất nhiều. Cũng có rất nhiều người đến thăm tôi, tất cả họ là những người tôi từng cứu. Nhìn họ sống vui vẻ tôi cũng rất hạnh phúc. Cánh cửa mở ra, bóng hình quen thuộc hiện lên trong mắt.

- Hạ Dương, cậu lại đến rồi.

Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt của sự hối hận. Tôi hiểu mà nhưng trên đời làm gì có chữ giá như chứ. Tôi hỏi thẳng:

- Tớ còn sống được mấy ngày nữa?

- Không qua tối nay.

Trong giọng nói đó tôi nghe được sự bất lực và tuyệt vọng. Cứu được người thân nhưng vì đố kỵ quá lớn lại đánh mất người bạn quý giá, cái giá quá đắt. Tôi thở dài nhìn cậu ấy:

- Cậu lại đây đi.

Cậu ấy cũng lon ton đi lại chỗ tôi. Thật nhớ ngày xưa cái thời bọn tôi mới quen nhau, cậu ấy bị bắt nạt tôi là người đứng ra bảo vệ cậu ấy, tôi tẩn cho lũ bắt nạt 1 trận. Tôi sau khi xử lý xong thì dang 2 tay ra mà nói câu tương tự :" Cậu lại đây" cậu ấy vẫn lon ton chạy tới chỗ tôi.

Giờ vẫn là câu nói ấy, hành động ấy nhưng tiếc là sắp biệt ly.

- Nhiều lúc muốn nghỉ ngơi cũng không có thời gian giờ thì muốn làm việc cũng không được.

Cậu ấy im lặng.

- Hạ Dương...

Cậu ấy vẫn im lặng như vậy. Tội lỗi sao? Hối hận sao? Muộn thật. Ước gì cậu ấy nhận ra sớm hơn.

Mắt tôi bỗng mờ dần đi, cơn mệt mỏi bỗng tràn đến mà chẳng nói trước. Ồ đến lúc rồi sao, tiếc thật.

- Hạ Dương...

Tôi khó khăn trong việc hô hấp rồi, mọi thứ đến với tôi nhanh thật, học 7 năm không nợ môn, làm bác sĩ chính chỉ trong 7 tháng và giờ cũng chỉ mất 7 tháng để speedrun đến điểm cuối của cuộc đời. Tôi khá giống Mui nhỉ?

Mắt cậu ấy biến sắc rồi, bắt đầu luống cuống sơ cứu gọi người khác nhưng tai tôi chẳng nghe thấy rồi. Anh bạn à cậu là bác sĩ chính đấy! Tôi đưa tay chạm vào mặt bạn mình lần cuối. Tôi nói:

- Sống... tốt.. nhá!

Mệt rồi tôi đi ngủ đây, tạm biệt cuộc đời buồn chán này. Tôi đi đây.

Nhưng sao tôi vẫn tỉnh táo thế này, âm thanh xung quang bỗng thấy tiếng chửi rủa mắng chan chát, cơ thể nóng ran, tôi nặng nhọc mở mắt. Hể sao tay mình nhỏ như thế này, tôi mặc kệ cơ thể của mình đang nóng ran, đi tới chỗ chiếc cái gương trước mặt. Cái gì thế? Nhìn cơ thể nhỏ nhắn chằng chịt vết thương khuôn mặt nhỏ bé đôi mắt màu vàng kim, mái tóc màu bạc.... Bỗng 1 cơn đau đầu, truyền đến 1 đống ký ức xa lạ truyền vào đầu tôi. Tôi mỉm cười, xuyên không rồi. Đã như vậy, tôi sẽ sống là chính mình. Sát thủ ư? Đợi đấy, ta sẽ là thiên hạ đệ nhất sát thủ?

You May Also Like

Ôn Nhu Mười Dặm

Tình cảm thầm kín của một cô gái theo đuổi chàng chàng trai mà mình theo đuổi từ khi còn là học sinh cho đến khi thành đạt trong cuộc sống. Ở trong thành phố ở trong bệnh việc có một khoa ngoại thần kinh lại có một vị bác sĩ trẻ tuổi mới tới tên là Thẩm Quyến, hời hợt khách sáo, lạnh nhạt cao quý, đối xử với phụ nữ như đồng nghiệp, duy nhất chỉ với một "bệnh nhân" Tô Dạng Nhiên là hơi khác. "Bác sĩ Thẩm, có phải não tôi bị chấn động rồi không?" "Bác sĩ Thẩm, trong đầu tôi hình như có gì đó, đau lắm." "Bác sĩ Thẩm..." Sau đó Tô Dạng Nhiên bị bác sĩ Thẩm quát. Thẩm Quyến: "Vậy có cần tôi mổ óc cô ra xem thử ở trong đó có cái gì không?" Tô Dạng Nhiên nhìn anh cười tươi rói: "Không cần, bên trong là anh, tất cả đều là anh." Nội dung 2: Lúc Tô Dạng Nhiên học lớp 10 có bám theo một thiếu niên tên là Thẩm Quyến một thời gian thật lâu, tỏ tình thất bại vô số lần, trong một lần tỏ tình thất bại thì nổi cơn tức giận, cứng rắn cưỡng hôn người ta. Một ngày nào đó ở năm nào đó, bọn họ gặp nhau lần nữa. Một ngày nọ, Tô Dạng Nhiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô hứng thú bừng bừng hỏi Thẩm Quyến. "Bác sĩ Thẩm, em nghe nói bác sĩ ngoại khoa nào thể lực cũng tốt là thiệt hay giả vậy?" Thẩm Quyến liếc cô một cái, "Có tốt hay không trong lòng em tự biết mà." Bác sĩ khoa ngoại thần kinh ít nói lãnh đạm x đại tác giả xinh đẹp lười biếng viết truyện

Ltt23 · Urban
Not enough ratings
11 Chs

Boss hung mãnh: Ông xã kết hôn nào

Boss hung mãnh - Ông xã, kết hôn nào! của nữ tác giả Thập Nguyệt Sơ hiện là một trong những truyện ngôn tình hot nhất trên văn đàn mạng Khởi Điểm của Trung Quốc, được bạn đọc trên mạng vô cùng hào hứng theo dõi theo từng tập truyện. Nếu bạn đang cần tìm một tác phẩm hài hước, dí dỏm, một câu chuyện tình kiểu "oan gia ngõ hẹp" thì Boss hung mãnh - Ông xã, kết hôn nào! đang được Waka độc quyền phát hành ebook chính là lựa chọn tốt nhất dành cho bạn! Nữ chính Yến Thanh Ti không ngoan hiền cũng chẳng dịu dàng, hễ bị người ta "cắn" một cái thì kiểu gì cô cũng quay lại "cắn" cho mười cái. Nếu đã ra tay hãm hại cô thì cô sẽ khiến cho kẻ đó thân bại danh liệt, không chết không thôi. Nếu đã chơi xấu cô, cách trả thù đơn giản nhất là cô dụ dỗ luôn người đàn ông của họ. Yến Thanh Ti là một con hồ ly tinh thực thụ, không người phụ nữ nào dám mang người đàn ông của mình ra khoe với cô. Nam chính Nhạc Thính Phong - Thái tử gia của Nhạc thị nổi tiếng là người đàn ông "trăm tính xấu không có nổi một tính tốt": độc đoán, ích kỷ, lạnh lùng, ngang ngược... Bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn leo lên giường của anh ta, còn anh ta lại phải hao tâm tổn trí để tìm cách leo được lên giường của Yến Thanh Ti, leo được lên rồi cũng phải tìm cách không để bị cô đạp xuống... Cuộc đời Nhạc thái tử từ ngày gặp Yến Thanh Ti đã lật sang một trang mới, bắt đầu một cuộc sống hoang đường nhưng lại đầy lạc thú khiến anh không tài nào dứt ra được. "Một đêm kích tình, cô đã thành công leo lên giường của Nhạc Thính Phong - người đàn ông độc thân hoàng kim cả nước. Cô trả được thù, anh thì một đêm thành nghiện. 3 năm sau, “Đinh!” Anh dồn cô lại trong thang máy: “Ngủ với tôi một đêm, tôi cho cô đóng vai chính phim <XXX>” “……” “Ngủ với tôi hai đêm, tôi giúp cô giải quyết đám cặn bã kia.” “……” “Ngủ với tôi….” “Nhạc Thính Phong, anh hết trò rồi hả?”

Early October · Urban
Not enough ratings
950 Chs

Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Vì sự bất cẩn của những kẻ mà Kiều Ôn Noãn thuê, Cảnh Hảo Hảo bị đưa nhầm vào phòng của Lương Thần tại khách sạn Tứ Quý và bị mất đi sự trong trắng. Để bảo vệ Thẩm Lương Niên và tình yêu suốt 10 năm của mình, Cảnh Hảo Hảo buộc phải nhẫn nhịn ở bên cạnh Lương Thần mà không hay biết về mối quan hệ vụng trộm suốt 2 năm của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn. Mặc dù cố chấp không chịu thừa nhận nhưng Lương Thần không thể ngờ được càng ngày anh càng yêu Cảnh Hảo Hảo nhiều tới mức không thể sống thiếu cô, bỏ qua tất cả sự ngạo mạn, lạnh lùng vốn có mà quan tâm, yêu thương cô. Trong khi đó, Cảnh Hảo Hảo vẫn một lòng hướng về Thẩm Lương Niên và ngày đêm nghĩ cách thoát khỏi sự ràng buộc của Lương Thần. Cho tới khi sự thật về mối quan hệ của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn tình cờ bị phát giác, thế giới vốn chỉ xoay quanh một người đàn ông gắn bó suốt quãng đời nghèo khó của Cảnh Hảo Hảo bị vỡ vụn. Kiều Ôn Noãn mất đi sự nghiệp nhưng vẫn tiếp tục đeo bám Thẩm Lương Niên trong khi anh phát hiện mình bị ung thư dạ dày và không nói cho ai biết. Trải qua bao biến cố, Cảnh Hảo Hảo không ngờ rằng tình cảm dành cho Lương Thần cũng bắt đầu len lỏi trong cô. Tuy vậy, hết lần này tới lần khác, hạnh phúc tưởng đã chạm tới lại tuột mất, Cảnh Hảo Hảo biến mất trước đám cưới ba ngày. Lương Thần tuyên bố, nếu không phải là Cảnh Hảo Hảo thì sẽ không cưới bất kỳ ai khác và âm thầm tìm kiếm, chờ đợi cô. Những âm mưu, những toan tính, sự trắc trở, sự đau đớn, trả giá… chuyện tình của Lương Thần – Cảnh Hảo Hảo – Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn rồi sẽ ra sao? Mời quý độc giả theo dõi những phần tiếp theo của “Nhân gian của anh là em”.

Ye Fei Ye · Urban
Not enough ratings
817 Chs

[18+] Hệ Thống Sắc Ái

Thể loại: Ngôn tình, nguyên sang, mau xuyên, sắc, np 1x1, HE, hiện đại, cổ đại,... Tình trạng: Đang tiến hành Tác giả: Silianka Tư Nguyệt Văn án: Nguyệt Hy cô một đời ảnh hậu hoa mỹ, thế nhưng trong một lần đi nhận giải cô thế nhưng lại qua đời. Hệ thống: [ chào mừng cô đến với hệ thống sắc ái, cô có muốn sống lại không ] " Tất nhiên là có, nhưng ta phải làm gì cho ngươi " Nguyệt Hy biết không có bữa cơm nào là miễn phí cả, chắc chắn cô phải làm gì cho nó. Hệ thống: [ Ai gia, cô thật thông mình nha, cô chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của người mà cô xuyên qua và thu thập dương khí ] " Thu thập dương khí? " Hệ thống: [ Nhiệm vụ đơn giản mà phải không, cô cần phải thu thập tinh dịch của nam nhân thôi mà ] " Đờ mờ vậy mà đơn giản, vậy ta đồng ý là nhiệm vụ của ngươi" Thôi thì cũng không còn cách nào khác, cô cũng 30 tuổi rồi nhưng chưa từng nếm mùi vị tình ái, cũng thú vị. Xuyên qua thành thịt văn tiểu thuyết trở thành nữ phụ pháo hôi, gặp phải bị một đống nam nhân ...... luân phiên muốn làm cô. Nguyệt Hy quyết định, nếu không thể lựa chọn tử vong, vậy nàng lựa chọn công lược hàng to xài tốt nam chủ. Truyện chủ yếu là H nhưng vẫn sẽ có cốt truyện, kết và phiên ngoại khỏi lo( ̄y▽, ̄)

SiliankaTuNguyet · Urban
Not enough ratings
5 Chs