webnovel

Căn nhà trống

"Con về rồi đây..." Đóng cánh cửa lại sau lưng, Suisei nói vọng vào phòng khách tối tăm và yên tĩnh. Cởi giày để vào giá bên cạnh, sau đó là cởi chiếc tất để lộ đôi chân nhỏ nhắn dễ thương, Suisei bước lên sàn gỗ cũ.

"Kẹt-" Những bước chân nhẹ nhàng của cô tạo ra âm thanh gỗ kẽo kẹt khi bước vào nhà, điều đó cho thấy nó đã cũ kỹ và không được bảo trì suốt bao năm qua. Đi thẳng vào hành lang hẹp, Suisei quyết định làm mát bản thân một chút trước. Hất nước lên mặt trong phòng tắm, rồi nhìn vào gương là một cô gái trẻ 19 tuổi. Sau khi học xong trung học phổ thông một năm trước, Suisei đang ở thời kỳ "hoàng kim", lúc mà cô có nhiều năng lượng và thời gian nhất để theo đuổi những gì cô ấy mong muốn. Tuy đã ra trường, cô vẫn chưa có ý định học cao hơn, bởi cô có ước mơ cần theo đuổi.

"Hmm, có vẻ vẫn còn chút thời gian, vậy thì dọn dẹp một chút đi. Dù sao cũng được một lúc rồi." Nhìn đồng hồ, Suisei đi lấy một số dụng cụ từ nhà kho và bắt đầu dọn dẹp ngôi nhà nhỏ của hai người. Lấy máy hút bụi và cắm vào ổ điện, Suisei bật công tắc lên.

"Brừmmm-" Dùng máy hút bụi hút sạch bụi bẩn xung quanh sàn nhà xong, Suisei, trong chiếc quần ngắn mới thay để lộ nhiều da thịt, bắt đầu lau chùi bụi bẩn tích tụ trong nhiều tuần. Một tay chống xuống sàn, Suisei cúi xuống để dễ lau hơn.

Cuối cùng, sau khi dọn gần hết các phòng, cô dừng lại trước một cánh cửa một lúc. Suisei với chiếc máy hút bụi của mình hơi do dự. Nhưng nhớ lại khuôn mặt đó trong tâm trí, bàn tay nhỏ bé của cô từ từ đẩy cánh cửa phủ đầy bụi.

Cùng âm thanh cánh cửa hé mở, cô bước vào căn phòng đã hoang vắng lâu ngày.

Đập vào mắt cô là một căn phòng với giấy dán tường màu trắng điển hình mang tính hiện đại, bên trong là một chiếc giường nhỏ, một tủ quần áo và một chiếc bàn làm việc. Đơn giản nhưng đủ dùng cho một cô gái độc thân đi làm. Không có người ở trong nhiều tháng, cô đặt máy hút bụi xuống một chút khi những ký ức bắt đầu tràn vào tâm trí cô.

Đây là phòng của Anemachi, chính xác là căn phòng cũ của cô trước khi cô rời khỏi nhà với chỉ một số đồ đạc thiết yếu và để lại hầu hết đồ đạc ở đây. Mùi hương của Anemachi biến mất vì cô đã không có mặt ở đây trong thời gian rất lâu. Suisei đã không đến đây kể từ khi cô chị rời đi.

Trên bàn là đống đồ đạc bừa bộn của Anemachi nằm rải rác khắp nơi, cho thấy rằng cô đã vội vã rời đi. Một số giấy tờ công việc kế toán và văn phòng trước đây của cô được sử dụng để ghi chép. Tò mò tìm kiếm trong đống giấy lộn đó, đây là lần đầu cô nhìn rõ cuộc sống cá nhân Onechan của mình như thế này.

Anemachi hiếm khi cho phép Suisei xâm phạm quyền riêng tư của mình, cô khá nghiêm khắc về việc này. Nhưng Suisei sau khi nhìn thấy Anemachi hôm nay đã lấy hết can đảm trong lòng mình và quyết định tìm kiếm manh mối nào đó, cụ thể là lý do tại sao Anemachi lại rời đi.

"Hả, nhật ký của chị…?" Mở ngăn kéo ra, bên trong là một cuốn sách dễ thương đến kỳ lạ, đặc biệt dành cho Anemachi, người thường cư xử như một người đàn ông nghiêm nghị. Nhìn bức tranh chú thỏ có bìa màu xanh nhạt, Suisei nhận ra mình đã tình cờ gặp được điều gì đó quan trọng. "Nhưng, chị thực sự viết nhật ký của mình á? Thật đáng ngạc nhiên."

Tay dừng lại một lúc sau khi đặt quyển nhật kí lên bàn, Suisei tự thuyết phục bản thân rằng điều này là vì lợi ích của Anemachi và bắt đầu lật qua nó.

'Bất cứ ai đọc cái này ngoài tôi đều là mấy tên ngốc và tôi nguyền rủa mấy người đó chim nhỏ và ngực lép giống như em gái tôi, người có lẽ cũng đang đọc cái này ngay bây giờ. Bakaa!'

"RẦM!" Chiếc bàn kêu lên một âm thanh lớn bị tác động bởi tay người, Bàn-kun vô tội giờ đã có một vết nứt nhỏ trên đó, nó phải chịu một cơn đau đớn mà nó không hề đáng bị.

"Hộc, hộc, hộc." Hít một hơi thật sâu và nhanh, Suisei bắt đầu lật từng trang khi sự đồng cảm và tôn trọng của cô dành cho Anemachi cạn kiệt trong phút chốc.

'Ngày 1, gần đây tôi thấy bạn bè của mình viết nhật ký nên tôi muốn thử. Tôi nghi việc này sẽ kéo dài nhưng không cố gắng cũng chẳng hại gì. Suisei đang phải đối mặt với kỳ thi nên tôi quyết định dành chút thời gian giúp cô ấy học tập, hy vọng cuối cùng mọi việc sẽ suôn sẻ.'

'Ngày 19, kết quả của Suisei hóa ra tốt hơn tôi mong đợi, thực sự tốt hơn tôi rất nhiều... Chết thật, vị trí oneechan của tôi đang bị đe dọa mỗi ngày! Dù sao thì hôm nay tôi sẽ đưa nhỏ đi ăn một bữa tối vui vẻ bằng tiền tiêu vặt, có lẽ mục tiêu mua một chiếc PC tốt hơn sẽ phải bị trì hoãn. Ít nhất thì cuối cùng nhỏ cũng có vẻ hạnh phúc."

'Ngày 68, bằng cách nào đó, tôi đã viết cái này được một thời gian, thực sự làm tôi ngạc nhiên. Viết nhật ký thực sự thú vị phải không? Dù sao thì kỳ thi quốc gia của tôi cũng sắp đến rồi, tôi phải học cho bằng được ... Mặc dù mối quan hệ gần đây giữa bố và mẹ khiến tôi hơi lo lắng. Gần đây bố hành động rất kỳ lạ, tôi phải để ý mới được. Ít nhất Suisei vẫn ổn."

'Ngày thứ 100, vậy là bố đã lừa dối mẹ à...Chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc tranh cãi sẽ trở nên gay gắt đến mức bát đĩa bị ném qua lại. Tôi thực sự không thể làm gì nhiều, Suisei sợ và đã trốn trong phòng tôi một thời gian. Tôi phải làm gì đó để cổ vũ nhỏ, hy vọng tôi làm được.'

'Ngày thứ 170, bố mẹ chính thức ly hôn, người đàn ông chả mất mát gì nhiều. Mẹ tốt bụng quá, lẽ ra mẹ phải kiện ông ta mới phải. Giờ rốt cuộc ai sẽ hỗ trợ tài chính cho gia đình? Hiện tại mẹ không đi làm, tôi cần bàn với mẹ về tương lai của gia đình."

'Ngày thứ 172, có vẻ như mẹ cũng không còn tỉnh táo nữa, ly hôn là điều mẹ ít mong đợi nhất từ kết cục này... Có vẻ như thời gian thư giãn của tôi giờ đã không còn nữa. Tôi sẽ từ chối lời đề nghị vào Đại học và đi tìm việc làm. Tôi có thể làm một số công việc kế toán bằng kiến thức của mình, mặc dù điều này có nghĩa là tôi có ít thời gian ở bên Suisei hơn... Rốt cuộc, sau tất cả, ta buộc phải từ bỏ điều gì đó.'

Đọc đến đây, những giọt nước mắt của Suisei bắt đầu rơi thành từng giọt trên trang giấy khi ký ức quá khứ bắt đầu ùa về. Cuộc ly hôn của cha mẹ đã ảnh hưởng lớn đến cuộc sống hàng ngày của họ, và nhờ sự hy sinh của Anemachi mà gia đình họ đã vượt qua được khoảng thời gian khó khăn.

Mẹ đang suy sụp không thể gánh vác trách nhiệm nuôi sống ngôi nhà này, chính nhờ Anemachi mà họ đã vượt qua được những ngày tháng đầu tiên để mẹ có thời gian chấp nhận sự thật và làm việc không ngừng nghỉ để góp số tiền lương ít ỏi kiếm được nuôi gia đình.

Gạt đi nước mắt khi nhớ lại khoảng thời gian đen tối, Suisei nhanh chóng lật từng trang ra phía sau. Cô ấy có thể đọc chi tiết sau, nhưng bây giờ cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra với chị mình.

'Ngày 786, ahhh, công việc khiến tôi mệt mỏi. Gã giám đốc biến thái suốt ngày ám chỉ về việc hẹn hò với anh ta. Urgh, tưởng tượng về việc ở bên anh ta thôi đã thật kinh tởm. Anh ta có thể giàu có nhưng viễn cảnh tôi yêu một gã đàn ông thực sự khiến tôi phát điên... Chắc tôi sẽ độc thân hết cuộc đời luôn. Trong khi đó, Suisei cũng đang vô cùng chật vật về công việc Vtuber của mình... Đã một năm rồi mà vẫn chưa tiến bộ nhiều, đôi khi tôi tự hỏi liệu để nhỏ tiếp tục chuyện này có phải là lựa chọn đúng đắn hay không. Hừm, nhỏ cứng đầu quá, hy vọng mình không lãng phí tiền vào việc này...'

'Ngày 800, ồ, lâu quá rồi, đã đến lúc tôi cần phải thay một cuốn nhật ký mới rồi, tôi đoán sẽ thay nó sau vài ngày nữa. Ngày mai tôi có chút việc nên sẽ hơi bận, có lẽ tôi nên cho bản thân nghỉ ngơi một ngày'.

'Ngày 804, mẹ nó, mẹ nó, con mẹ nó, tại sao chuyện này lại xảy ra... Tâm trạng tôi hiện không hề ở trạng thái tốt nhất, tôi cần nghỉ ngơi, sau tất cả những điều này.'

'Ngày 807, xin lỗi Suisei, hãy tha thứ cho chị... Và làm ơn đừng đến tìm chị. Chọ cần chút thời gian ở một mình...Và ngoài ra, chị có một món quà dành cho em trong ngăn kéo, nó nằm trong Pendrive, xin lỗi vì chị không thể trực tiếp đưa nó cho em. Chỉ cần biết rằng chị sẽ luôn ủng hộ em cho dù bạn có làm gì đi chăng nữa, đừng dễ dàng bỏ cuộc như vậy được chứ? Yêu em nhiều lắm, thực sự đấy!'

"Chị đã trải qua gì vậy Oneechan..." Suisei vẫn còn bối rối, tiến tới lấy một cái Pendrive nằm trong ngăn kéo. Nó màu xanh, trông khá bình thường, giờ cô đã mất hết hứng thú làm việc nhà. Nhìn vào đó, cô tự hỏi bên trong chứa thứ gì.

"Dididi, dididi." Khi chuông điện thoại reo báo hiệu có điều gì đó quan trọng đã được lên lịch trước, Suisei nhận ra mình đã quên việc gì đó.

"Ahhh, buổi stream của tôi!" Hoảng sợ, Suisei vẫn còn đổ mồ hôi vì việc vừa rồi vội chạy vào căn phòng nhỏ của mình và mở PC. Tim cô đập nhanh khi biết rằng buổi live bị muộn, những người hâm mộ đang đợi cô ấy.

"Nhanh nào...nhanh lên nào..." Đợi chiếc máy tính cổ lỗ sĩ của cô khởi động, Suisei bắt đầu lấy điện thoại ra và tweet thông báo về việc cô live muộn.

'Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu! Tôi quá tập trung vào việc ở nhà nên quên mất buổi live của mình, nó sẽ bắt đầu sau 15 phút nữa

~Nishimura Mitsuko'

Thiết lập camera và mở các phần mềm cần thiết, Suisei bắt đầu điều chỉnh tâm trạng của mình khi live, loại bỏ mọi suy nghĩ về những gì cô đọc được từ nhật ký của Anemachi. Hít một hơi thật sâu, đem cảm xúc cá nhân hòa vào dòng chảy công việc là điều cô cố gắng tránh né. Cô ấy muốn giúp mọi người được giải trí, không nên làm phiền họ bằng vấn đề của riêng mình mà họ không thể giải quyết.

Phát phần video giới thiệu của buổi live và ngâm nga giai điệu bài BGM, Suisei nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình sang vui vẻ và hào hứng, khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược về 0, Suisei nở một nụ cười trên môi khi bắt đầu câu nói mở đầu quen thuộc của mình.

"Mitsu-chan wa...kyou mo kawaii!"

Next chapter