webnovel

Chương 356: Giận đến mất kiểm soát.

Chương 356: Giận đến mất kiểm soát.

"Hồ ly tinh bọn ta được xem là tộc lâu đời nhất của yêu tộc, và Tuyết Ly Đế là hồ ly tinh duy nhất trong hồ tộc tu luyện đạt đến hình thái chín đuôi.

Số lượng đuôi của hồ ly không những tượng trưng cho cấp bậc trong tộc mà còn là số sinh mạng của hồ ly đó, vì thế mà, Tuyết Ly Đế còn được người trong hồ tộc gọi bằng cái tên Ngọc Diện Cửu Mệnh Yêu Hồ!

Nhưng mà, sau trận chiến với Viêm Ân Đế, Tuyết Ly Đế bị phế mất hai cái đuôi, đây được xem là một sự nhục nhã rất lớn của không riêng gì Tuyết Ly Đế mà còn cả hồ tộc.

Cũng vì thế mà oán hận, thù hằn đối với Viêm Ân Đế đã ăn sâu vào trong tâm trí của Tuyết Ly Đế sau cuộc chiến đó!

Sau khi Tuyết Ly Đế mượn sức mạnh của Thần Thụ Linh Tâm để tạo ra Thập Vạn Đại Sơn, cả hồ tộc cũng chuyển đến đó sinh sống, Tuyết Ly Đế còn cho phép bất cứ yêu nhân nào cũng có thể đến Thập Vạn Đại Sơn.

Thập Vạn Đại Sơn giống như là một giới vực riêng biệt, nó vẫn có thiên địa linh khí và yêu khí bao phủ, lại không thuộc vào Tam giới, không chịu bất cứ tác động hay sự ràng buộc nào cả, vì thế mà số lượng yêu nhân thủ phục và đi theo Tuyết Ly Đế là rất nhiều, là không thể đếm được.

Nhưng mà, vẫn có một vấn đề...

Đó chính là việc duy trì cho Thập Vạn Đại Sơn tồn tại!

Thập Vạn Đại Sơn được tạo ra từ chính sức mạnh bản thân của Tuyết Ly Đế, vì thế, chỉ có Tuyết Ly Đế mới có thể duy trì được sự tồn tại của nó.

Nhưng mà, với một yêu nhân mà nói, duy trì cả một giới vực không cho nó sụp đổ là việc không thể nào, ngay cả một Đại Đế cũng là không thể!

Tuyết Ly Đế sớm nhận ra được vấn đề này, vì để cho tất cả yêu nhân có thể có được một nơi sinh sống không phải chịu bất cứ sự áp bức nào, tự do tự tại, cũng như để đảm bảo rằng, sẽ không có kẻ nào có thể đoạt lấy được Thần Thụ Linh Tâm trở thành một Ma Tổ thứ hai, Tuyết Ly Đế đã đưa ra một quyết định quan trọng, đó chính là sử dụng cấm thuật dùng chính sinh mệnh bản thân để tạo ra sáu phân thân, mỗi phân thân đều là khác nhau về ngoại hình lẫn tính cách, và đều mang một phần sức mạnh của Tuyết Ly Đế.

Tuyết Ly Đế đã ra lệnh cho sáu phân thân của mình, mỗi phân thân ngự tại một phương của Thập Vạn Đại Sơn, dùng sức mạnh bản thân để duy trì và giữ vững phong ấn chú thuật, ngăn không cho Thập Vạn Đại Sơn sụp đổ.

Nhưng mà, việc sử dụng cấm thuật đã khiến cho Tuyết Ly Đế mất đi hầu hết sức mạnh cũng như tu vi cảnh giới của bản thân, vì thế mà Tuyết Ly Đế đã phải bế quan trong mật thất hoàng cung, hằng ngày mượn sức mạnh của Thần Thụ Linh Tâm để tu luyện, hòng có thể trở lại được huy hoàng khi xưa..."

Tiểu Mạch Nghiêng chậm rãi nói.

"Nói như vậy thì Tuyết Ly Đế vốn là một yêu nhân lương thiện, luôn nghĩ cho những yêu nhân bên cạnh ả?"

Mộc Phiến La nhíu mày hỏi.

"Đúng là như vậy!"

Tiểu Mạch Nghiêng gật đầu đáp.

"Nhưng nếu là thế, vậy tại sao ả ta của hiện tại lại trở nên như thế?

Không lẽ là do hấp thụ quá nhiều sức mạnh của Thần Thụ Linh Tâm và bị ma hóa hay sao?!!"

Long Hân Di lên tiếng hỏi.

Tiểu Mạch Nghiêng lắc đầu.

"Như ta vừa nói, Tuyết Ly Đế sử dụng cấm thuật để tạo ra sáu phân thân, và một trong số đó mang trong tâm trí một nỗi oán hận rất sâu sắc với Viêm Ân Đế...

Qua một thời gian rất lâu khi Tuyết Ly Đế bế quan trong mật thất thì phân thân kia của Tuyết Ly Đế cũng đã bị ma khí tỏa ra từ Thần Thụ Linh Tâm ma hóa, ả ta bắt đầu lập ra kế hoạch thôn tín cả Tam giới và trả thù Viêm Ân Đế...

Và, bước đầu tiên trong kế hoạch đó chính là hấp thụ những phân thân khác để lấy lại sức mạnh mà Tuyết Ly Đế đã có phân tán ra, và ả đã thành công hấp thụ năm phân thân kia...

Tuyết Ly Đế trong mật thất biết chuyện đã xuất quan ngăn cản phân thân kia nhưng không thành, vì ngài ấy vẫn chưa lấy lại được sức mạnh khi xưa, đã vậy còn bị chính phân thân của mình đả thương sau đó nhốt vào tầng sâu nhất của địa lao ngay bên dưới hoàng cung chánh điện..."

Nói đến đây đôi mắt Tiểu Mạch Nghiêng hiện lên buồn bã.

"Ra là vậy..."

Trương Tố Tố nhỏ giọng nói.

"Vậy thì kẻ thù mà chúng ta phải đối mặt...là phân thân của Tuyết Ly Đế...chứ không phải là ả ta..."

Long Hân Di hai chân mày nhăn lại, nói.

"Thế tại sao khi Tuyết Ly Đế xuất quan ngăn chặn phân thân của ả, các ngươi, hồ tộc lại không giúp?"

Lữ Linh Nhi tay chống cằm, hỏi.

Tiểu Mạch Nghiêng khẽ thở dài trước câu hỏi kia của Lữ Linh Nhi, giọng nàng có chút xót xa đáp.

"Xưa nay cho dù là ma nhân hay là yêu nhân thì đều phục tùng và đi theo kẻ mạnh, hồ tộc bọn ta cũng không phải là ngoại lệ...

Hơn nữa, kẻ mà Tuyết Ly Đế đối mặt là phân thân của ngài ấy, nói cách khác là bản thân ngài ấy, bọn ta vốn không thể xen vào...

Ta vốn là tỳ nữ thân cận của Tuyết Ly Đế...cũng không thể không có khả năng để mà xen vào..."

"Vậy sao khi Tuyết Ly Đế bản thể bị giam, ngươi lại không đi tìm cứu viện, mà phải chờ đến hôm nay?"

Hạ Bác nhíu mày hỏi.

"Đó là vì phong ấn dịch chuyển của Thập Vạn Đại Sơn, không có bất kỳ yêu nhân nào có thể khởi động được nó nếu không có sự cho phép của Tuyết Ly Đế hoặc phân thân của ngài ấy...

Vài ngày trước, phân thân của Tuyết Ly Đế biết được Viêm Ân Đế vẫn còn sống vì thế đã cử ta và một hồ ly tinh khác đến Nhân giới này để điều tra, ta nhân cơ hội này mới có thể tìm đến đây!"

"Thế còn sư tỷ của ta thì sao?

Tỷ ấy bị các ngươi bắt đến Thập Vạn Đại Sơn, hiện tại tỷ ấy thế nào...?"

Lúc này Âu Dương Kiệt không nhịn được nữa liền lên tiếng hỏi, lòng hắn nãy giờ tựa như có lửa đốt, nôn nóng, gấp gáp.

Chuyện của Tuyết Ly Đế đúng là rất đáng lo ngại nhưng mà chuyện an nguy của Lục Thiên Cầm đối với Âu Dương Kiệt còn quan trọng hơn tất cả.

Tiểu Mạch Nghiêng gương mặt thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối sau đó trả lời Âu Dương Kiệt.

"Nữ nhân đó...đã bị phân thân của Tuyết Ly Đế... phế đi toàn bộ tu vi cảnh giới... hiện đang bị nhốt dưới địa lao..."

Đám người Thương Sơn phái khẽ giật mình, gương mặt hiển hiện lên ngưng trọng khi nghe được tin chấn động này.

"Không... không thể nào..."

Hoa Vi Nghi gương mặt hốt hoảng, tay che miệng nhỏ giọng nói.

Lục Thiên Cầm là một trong ba đệ tử đầu tiên của môn phái, là đệ tử bảo bối của Vương Nhất Tự, được chính tay hắn bồi dưỡng nên, là vảy rồng mọc ngược của Vương Nhất Tự, của Viêm Ân Đế, và với cái tính khí sẵn sàng giết hết tất cả khi mà động chạm đến những người bên cạnh hắn, thì nếu như Vương Nhất Tự biết được tin tức này chắc chắn hắn sẽ nổi điên lên mà tàn sát hết tất cả yêu nhân của Thập Vạn Đại Sơn.

Đây là chuyện mà không một ai trong môn phái là không biết.

Nhưng mà Vương Nhất Tự, hắn, hiện không ở môn phái, người đang điên tiết lên trong lúc này khi nghe được tin tức Lục Thiên Cầm bị phế chính là Âu Dương Kiệt.

"Phế... phế đi hết...tu vi cảnh giới...?

Tại...sao...chứ...hả?"

Âu Dương Kiệt hai tay nắm chặt lại tạo ra âm thanh răng rắc, cả người hắn run lên vì giận dữ, hắn gằn giọng từng từ một.

"A Kiệt, ngươi hãy bình tĩnh..."

Trương Tố Tố lên tiếng khuyên Âu Dương Kiệt.

"Nữ nhân đó đúng là một thiên tài ngàn năm khó gặp, tuổi hãy còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Kiếm Võ song Thánh..."

Tiểu Mạch Nghiêng nói tiếp.

"Phân thân của Tuyết Ly Đế, ả ta có ý muốn thu nạp nữ nhân kia làm đồ đệ, nhưng mà nữ nhân đó lại thẳng thừng từ chối, hơn nữa còn nói rằng bản thân chính là đệ tử của Viêm Ân Đế...

Lời này nữ nhân kia nói ra liền khiến cho phân thân của Tuyết Ly Đế giận dữ điên tiết lên, liền một chưởng không do dự mà phế đi tất cả tu vi cảnh giới của nữ nhân đó..."

"Câm miệng...!"

Âu Dương Kiệt gằn giọng cắt ngang lời nói của Tiểu Mạch Nghiêng.

Hắn lúc này giận dữ đỏ bừng cả gương mặt, khí tức của bản thân cứ ào ào bộc phát ra.

"Ta chỉ là đang kể lại mọi chuyện diễn ra khi đó mà thôi!

Ngươi cớ sao lại giận dữ thế chứ?!"

Tiểu Mạch Nghiêng hờ hững nói, nàng không hề để tâm đến một tên Võ Tông như Âu Dương Kiệt.

"Ta bảo ngươi câm miệng lại!!"

Âu Dương Kiệt nộ khí xung thiên, cơn giận như gió bão cuồn cuộn bộc phát ra, hắn hét lớn, dẫm mạnh chân xuống nền nhà vận thân pháp lướt đến chỗ Tiểu Mạch Nghiêng.

"A Kiệt, dừng..."

Trương Tố Tố lên tiếng hòng ngăn Âu Dương Kiệt lại nhưng Lữ Linh Nhi liền giơ tay ra hiệu cho Trương Tố Tố không cần thiết phải ngăn lại.

Âu Dương Kiệt, hắn, lúc này không quan tâm đến kẻ trước mặt có là hồ yêu hay là không, hắn cũng chẳng quan tâm kẻ đó có là Yêu Thánh hay không, cơn giận che mờ mắt hắn khiến hắn mất kiểm soát.

Hừm...

Tiểu Mạch Nghiêng hừ lạnh một cái, tỏ vẻ khinh dễ khi Âu Dương Kiệt hung hăng lao tới chỗ nàng đang đứng.

Nàng không hiểu tại sao tên nhân loại này lại tự dưng phát điên lên, nhưng mà chỉ là một Võ Tông đỉnh phong thì đối với nàng, một Yêu Thánh đỉnh phong, mà nói, không phải là một mối đe dọa gì cả.

Tiểu Mạch Nghiêng tích tụ yêu khí nơi lòng bàn tay sẵn sàng ứng phó với Âu Dương Kiệt, nàng chỉ là muốn đánh cho tên nhân loại này bình tĩnh lại mà thôi, nàng là đang ở đây để cầu sự giúp đỡ, nếu như đánh bị thương tên này thì mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối.

Nhưng mà trong khoảnh khắc sau đó, khi mà Âu Dương Kiệt lấy ra thanh trường đao của hắn, Tiểu Mạch Nghiêng liền giật mình khi cảm nhận được áp lực và sự nguy hiểm toát ra từ thanh trường đao kia.

"Cái...quái gì...?!!"

Tiểu Mạch Nghiêng kinh ngạc, gương mặt hiện lên vẻ hoang mang.

Âu Dương Kiệt, hành động rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, hai tay nắm chặt truyền khí lực vào trường đao, hắn giơ cao thanh đao lên lập tức chém một nhát về phía trước xuất ra một đạo đao khí màu xanh hình bán nguyệt lao vun vút về phía trước.

Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, đất đá, khói bụi mù mịt.

Tiểu Mạch Nghiêng đứng phía dưới diễn võ tràng gương mặt hiển hiện lên kinh ngạc thoáng chút sợ hãi, ánh mắt nhìn lên phía đại điện.

Trong một khoảnh khắc, nếu như nàng không sớm nhận ra được nguy hiểm mà lập tức nhảy lùi lại phía sau để né tránh đi đạo đao khí kia thì có lẽ nàng đã bị trọng thương.

'Đây...đây là lực lượng mà một tên...Võ Tông có thể xuất ra được hay sao?!!'

Tiểu Mạch Nghiêng khó khăn nghĩ ngợi.

Sàn nhà nơi mà Tiểu Mạch Nghiêng đứng trước đó hằn sâu vết chém kéo dài ra đến phía trước đại điện, hai cánh cửa lớn của đại điện cũng bị đao khí chém thành mảnh vụn.

Âu Dương Kiệt bước ra từ trong đám bụi đất, bộ dạng đằng đằng sát khí, ánh mắt giận dữ nhìn xuống diễn võ tràng.

"Đám hồ ly tinh chết tiệt các ngươi!

Dám phế đi tu vi cảnh giới của sư tỷ ta?!!

Các ngươi đúng là đáng chết!!"

Âu Dương Kiệt gằn giọng nói, liền sau đó nhảy xuống diễn võ tràng, lao đến chỗ Tiểu Mạch Nghiêng.

"Này, này!

Ta chỉ tới để báo tin, chuyện của sư tỷ ngươi không liên quan đến ta!"

Tiểu Mạch Nghiêng vừa né tránh đi những đạo đao khí liên tục chém về phía mình, vừa nói với Âu Dương.

Nhưng mà Âu Dương Kiệt tựa như không hề nghe thấy lời nói của Tiểu Mạch Nghiêng, hắn vẫn cứ hung hăng cùng thanh đại đao trên tay, cứ thế tấn công liên tục vào Tiểu Mạch Nghiêng.

Lữ Linh Nhi cùng với đám người trong đại điện khi nãy cũng đã ra phía ngoài mà quan sát.

Động tĩnh lớn nơi đại điện cũng khiến cho đám đệ tử đang bận tu luyện tò mò kéo đến.

"Kia chẳng phải là hồ ly tinh hay sao?

Sao lại xuất hiện ở đây?!"

"Chẳng lẽ là người do Tuyết Ly Đế phái đến sao?!"

"Chết tiệt, ta còn chưa đạt tới Võ Vương thì hồ ly tinh đã tìm tới tận môn phái rồi?!!"

"Âu sư đệ tại sao lại đánh nhau với hồ ly tinh thế kia?!!"

"Chúng ta hãy mau lên giúp sư đệ một tay!"

"Đúng, chúng ta cùng lên thôi!

Không thể để Âu sư đệ một mình đánh với hồ ly tinh đó được!"

Đám đệ tử bàn tán nhốn nháo cả lên, liền trong giây lát lấy ra vũ khí của mình, định nhảy đến giúp Âu Dương Kiệt.

"Khoan đã!

Các ngươi đừng vội!"

Triệu Thiên Tuyết bước lên phía trước đám sư đệ sư muội, tay đưa ra ra hiệu cho tất cả đứng yên.

"Chẳng phải các sư nương và các đường chủ đang đứng trên kia quan sát hay sao?

Ta nghĩ có lẽ là đang thử thách gì đó cho Âu sư đệ, các ngươi đừng vội manh động!"

Triệu Thiên Tuyết chỉ tay lên chỗ bậc thềm đại điện nói.

Đám sư đệ sư muội phía sau liền khựng lại, ánh mắt tập trung lên người Âu Dương Kiệt, tư thế vẫn là sẵn sàng nếu có biến.

Lúc này Hoa Miên Nhược cũng vừa đến diễn võ tràng.

"Sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nàng bước lên trước hỏi Triệu Thiên Tuyết.

"Ta cũng không biết!

Tạm thời chúng ta cứ đứng đây mà quan sát tình hình thôi!"

Triệu Thiên Tuyết đáp.

"Linh Nhi tỷ...chúng ta có nên ngăn A Kiệt lại không...?

Đối phương dù sao cũng là Yêu Thánh...?"

Đứng trên bậc thềm đại điện, Hoa Vi Nghi lo lắng nói.

"Tên nhóc đó tuy chỉ là Võ Tông đỉnh phong nhưng lại sở hữu Kim hệ chi thể thức tỉnh cộng thêm thanh trường đao thần phẩm trên tay, hồ ly tinh này muốn thắng cũng không phải là dễ dàng gì!

Hơn nữa, còn có cơ hội nào để tên nhóc này thực chiến tốt hơn nữa chứ?

Các ngươi đừng quá lo lắng làm gì, nếu có biến thì ta và sư muội sẽ xử lý!"

Văn Vĩnh Thành thản nhiên nói.

Đúng là Âu Dương Kiệt như lời Văn Vĩnh Thành nói có thể dễ dàng chiến đấu vượt cấp, nhưng mà thực lực lại là quá cách biệt so với Tiểu Mạch Nghiêng, hắn tấn công liên tục nhưng không đòn tấn công nào cơ thể chạm vào được một sợi tóc của Tiểu Mạch Nghiêng.

Tiểu Mạch Nghiêng cũng không phải là ham chiến, nàng tự biết bản thân đang ở đâu và đang trong tình huống như thế nào, nàng từ nãy giờ chỉ là né tránh đi những đòn tấn công của Âu Dương Kiệt mà không hề phản công dù chỉ một đòn.

Khoảng hơn mười phút trôi qua, toàn bộ mặt sân diễn võ tràng ngổn ngang vết chém và đất đá, nhưng Âu Dương Kiệt vẫn không ngừng lại, hắn vẫn cứ thế mà tấn công Tiểu Mạch Nghiêng không màng đến xung quanh.

"Này này, các ngươi đừng có đứng đó mà xem náo nhiệt nữa, mau bảo tên điên này ngừng tay đi!

Ta đã làm gì đâu chứ?!!"

Tiểu Mạch Nghiêng vừa tránh né những đạo đao khí liên tiếp chém thẳng tới chỗ nàng vừa nói với đám người đang đứng xung quanh diễn võ tràng, gương mặt nàng hiện lên khó chịu.

Haiz...

Lữ Linh Nhi khẽ thở dài một cái sau đó quay sang nói với Văn Vĩnh Thành.

"Sư huynh, giúp ta ngăn tên ngốc đó lại, nếu không diễn võ tràng đến viên gạch cũng không còn..."

"Được rồi, để đó cho ta!"

Văn Vĩnh Thành gật đầu, liền sau đó biến mất.

Keng!

Ầm!

Âu Dương Kiệt giơ cao Thanh Long Yển Nguyệt đao, một đường chém xuống, nhưng chưa kịp xuất ra đao khí thì Văn Vĩnh Thành đã xuất hiện ngay trước mặt, thanh đại kiếm trên tay đón đỡ một đao toàn lực của Âu Dương Kiệt.

Hai thanh vũ khí chạm vào nhau tạo ra một xung chấn lan ra xung quanh hất tung đất đá.

"Đủ rồi!

Dừng lại ở đây thôi!

Tên nhóc con nhà ngươi chỉ đang phí sức mà thôi!"

Văn Vĩnh Thành gằn giọng nói, đồng thời phóng thích ra khí tức của bản thân khống chế Âu Dương Kiệt, kẻ đang bị mất kiểm soát.

Âu Dương Kiệt bị khí tức của Văn Vĩnh Thành khống chế, toàn thân không thể cử động.

Hơn một phút sau đó, Âu Dương Kiệt ánh mắt trở lại như bình thường, sát khí cùng cơn giận ngùn ngụt như lửa cũng tan biến.

Hắn ngập ngừng nói với Văn Vĩnh Thành.

"Vĩnh Thành...sư thúc...

Đệ tử...đệ tử đúng thật là... một kẻ vô dụng..."

Next chapter