webnovel

Chương 308: "Con ác linh này... rất mạnh..."

Chương 308: "Con ác linh này... rất mạnh..."

Sau tình huống bất ngờ vừa rồi, bốn người bước ra khỏi căn phòng bắt đầu tìm kiếm manh mối.

"Chúng ta bắt đầu tìm ở đâu đây, Seichi kun?"

Sakura nhìn dãy hành lang dài hun hút với hai bên toàn là cửa và cửa, khoé miệng có hơi giật.

"Cả khu này rất rộng, e là với bốn người thì không tài nào kiếm được hết trong một đêm...

Nhưng mà vẫn phải cố gắng hết sức mà tìm cho bằng được con gấu bông ấy!"

Seichi âm trầm nói.

"Hay là chúng ta chia ra tìm?

Như vật sẽ tiết kiệm thời gian hơn!"

Lee MinYing gợi ý.

"Không được..."

Seichi lắc đầu.

"Sao lại không chứ?"

Sakura ngốc trệ hỏi.

"Con ác linh này, nó là muốn chúng ta chia ra, để dễ dàng hạ từng người một.

Chúng ta làm vậy là đã mắc bẫy của nó rồi!"

Seichi giải thích.

"Các người không thấy quen thuộc hay sao?

Trong phim kinh dị ấy, cứ chia ra là sẽ chết hết mà thôi!"

"....."

Sakura, Lee MinYing gương mặt hiện lên đặc sắc.

"Chúng ta cứ từ từ mà tìm từng phòng, để xem con ác linh này sẽ giở ra trò gì!"

"Này!"

Thanh tra Kankuro đi phía sau lên tiếng.

"Các cô cậu vẫn tin đây là do ác linh gây ra hay sao?"

"Thế ngài thanh tra giải thích thế nào về chuyện con gấu bông đột nhiên biến mất khi nãy?"

Seichi thản nhiên hỏi.

"Tôi cho là có cơ quan nào đó làm con gấu biến mất!

Và một người nào đó, kẻ sát nhân chẳng hạn, đang chơi khăm chúng ta.

Hắn muốn chúng ta sợ hãi và bỏ đi!"

Thanh tra Kankuro suy đoán.

"Vậy còn giọng nói khi nãy thì sao?"

Sakura nhíu mày hỏi thanh tra Kankuro.

"Có thể là hắn đã thu âm từ trước, làm lệch tông giọng nói, đặt ở một chổ mà chúng ta không thể phát hiện ra..."

"Cũng không phải là không có lý!"

Seichi gật đầu.

"Tanjiro...đang...ở...cầu...thang...tầng... một..."

Giọng của bé gái lại vang lên khiến cho bốn người có chút giật mình.

"Tanjiro...?"

Bốn người cùng hiện lên gương mặt ngốc trệ không hiểu cái tên mà giọng nói nói đến là kẻ nào.

Nhưng mà, chỉ chưa đầy một phút sau đó...

Đạp...đạp....

Một bóng đen to lớn bước từ phía dưới cầu thang đi lên.

Đám người Seichi liền khựng lại khoảng giữa hành lang tầng một.

Cả đám nheo mắt, tinh thần khẽ hoang mang, tập trung vào thứ chuẩn bị xuất hiện.

Đạp.... đạp....

Thang tra Kankuro lấy ra khẩu súng vắt bên hông, mũi súng chĩa về phía cái bóng kia.

Cái bóng đen mà đèn hành lang hắt vào tường kia rõ ràng không phải là bóng của con người, là một thứ gì đó khác.

Nhưng gương mặt ngài thanh tra chợt hiện lên ngốc trệ khi nhìn thấy thứ vừa xuất hiện.

Là một con gấu?!!

Con gấu ấy đi bằng hai chân, và nhìn hệt như con gấu bông vừa nãy.

'Chắc chắn là có người bên trong!'

Thanh tra Kankuro nghĩ ngợi, sau đó hét lớn.

"Đứng lại!

Tôi là cảnh sát, tôi ra lệnh cho anh dừng lại, úp mặt vào tường.

Ngay!"

Thanh tra Kankuro tiến lên trước đám người.

Hai tay cầm khẩu súng lục chĩa về phía con gấu, ánh mắt ngài thanh tra lúc này nghiêm túc cực kỳ.

Rõ ràng là cảnh sát đã đóng cửa và phong tỏa cả khu thể thao này, nếu như có kẻ lén đột nhập vào bên trong thì hệ thống camera sẽ cảnh báo ngay tức khắc, điều này cũng đồng nghĩa với việc cái kẻ ẩn sau bộ đồ con gấu kia vốn đã ẩn nấp sẵn bên trong khu thể thao này, cũng có nghĩa kẻ này chắc chắn có liên can đến những vụ án mạng xảy ra liên tiếp ở đây.

Có thể tên này chính là hung thủ mà cảnh sát đang tìm kiếm!

Sakura hai ngón tay định thi triển chú thuật thì liền bị Seichi ngăn lại.

Cô ngốc trệ nhìn Seichi.

Seichi lắc đầu, ra hiệu cho Sakura không cần phải dùng đến sức mạnh, cậu thản nhiên nói.

"Cứ để ngài thanh tra tự mình kiểm nghiệm một chút đi..."

Seichi là muốn thanh tra Kankuro tự mình nhận ra cái sự thật mà chỉ mỗi ông ấy là không tin, không muốn tin.

"Như vậy liệu có nguy hiểm không, cậu chủ?"

Lee MinYing đứng cạnh, hỏi.

"Đúng là để một người bình thường như ngài thanh tra đây đối mặt với ác linh, dù trong tay có súng, thì cũng khá là nguy hiểm..."

Seichi tay nâng cằm chậm rãi đáp lời Lee MinYing, sau đó quay sang nói với Sakura.

"Sakura, cậu có thể triển khai lớp bảo vệ cho ngài thanh tra được không?"

"Được!"

Sakura gật đầu.

"Dừng lại ngay!

Không tôi sẽ bắn đấy!"

Thanh tra Kankuro hét lớn về phía con gấu.

Nhưng con gấu bỏ ngoài tai lời cảnh báo của ngài thanh tra vẫn cứ tiếp tục tiến đến chỗ đám người.

Seichi, Sakura và Lee MinYing lúc này đã lùi lại phía sau khá xa, cách chỗ thanh tra Kankuro bảy, tám thước.

Sakura hai ngón tay thi triển chú thuật phòng thủ bao quanh ngài thanh tra để đề phòng bất trắc.

Đạp đạp....

Con gấu bỗng dưng tăng tốc chạy về phía thanh tra Kankuro.

Nó giơ tay ra, từng móng vuốt sắc nhọn chợt hiện ra, quạt ngang về phía ngài thanh tra.

Ngài thanh tra thất thần trong giây lát, liền cúi xuống né tránh cú tạt ngang của con gấu.

Rầm!

Móng vuốt của con gấu cắm sập vào bức tường.

Thanh tra Kankuro, lăn một vòng ra sau, mũi súng ngắm phía chân con gấu mà bắn.

Bang!

Bang!

Hai phát đạn xuyên ngay vào đùi con gấu.

Nhưng gương mặt ngài thanh tra liền hiện lên ngưng trọng khi ma con gấu không hề khuỵu xuống.

'Chuyện gì thế này?

Rõ ràng đạn đã bắn trúng hắn, sao hắn vẫn có thể đứng vững như không có gì xảy ra?!!'

Thanh tra Kankuro khó khăn nghĩ ngợi.

Con gấu rút tay ra khỏi bức tường, rất nhanh lao đến chỗ ngài thanh tra.

Hai phát súng vừa rồi dường như đã chọc điên nó lên.

Bành!

Con gấu lại tung ra một cú tạt ngang hướng vào thanh tra Kankuro, ngài thanh tra trong khoảnh khắc thất thần không kịp né tránh liền bị đánh văng ra xa hơn ba, bốn thước.

Lớp phòng thủ của Sakura rung lắc dữ dội, nhưng lực lượng vừa rồi mà con gấu tung ra không đủ phá hủy đi màn chắn.

Thanh tra Kankuro lồm cồm bò dậy, gương mặt nhăn nhó khó coi.

Không phải vì ông ta bị thương mà bởi vì ông ta đang rất bàng hoàng.

Ngài thanh tra là đang không hiểu nổi cái lớp màn đang bao bọc lấy ông rốt cuộc là cái gì, vừa nãy tình huống xảy ra quá nhanh, ông chưa kịp để ý đến.

Nhưng mà, cũng nhờ có lớp màn chắn này mà ông không hề gặp chút thương tích nào sau đòn tấn công vừa rồi của con gấu.

Con gấu lại hung hăng lao đến chỗ thanh tra Kankuro.

Phía sau, Seichi liền lên tiếng, nói lớn.

"Ngài thanh tra, nếu ngài không mau giết nó, ngài sẽ chết đấy!

Cố lên, chúng tôi sẽ cỗ vũ cho ngài!!!"

"....."

Sakura, Lee MinYing khoé miệng hơi giật.

Thanh tra Kankuro bực bội, quay lại hét lớn

"Các người không tới giúp một tay, còn đứng đó mà cỗ vũ?!!"

Bành!

Vừa dứt lời, thanh tra Kankuro liền bị hất mạnh, đập vào bức tường.

Một lần nữa, thuật phòng thủ của Sakura lại phát huy tác dụng.

Thanh tra Kankuro lưng dựa sát vào tường, ngón trỏ kéo cò súng.

Bang!

Bang!

Bang!

Liên tục những viên đạn bay ra từ nòng súng, cắm thẳng vào người con gấu.

Nhưng dường như nó không cảm thấy đau đớn gì cả, vẫn lao đến tấn công thanh tra Kankuro.

'Con gấu chết tiệt!'

Ngài thanh tra nhăn mặt, liền lăn ra né tránh đòn tấn công của con gấu.

"Thứ này rốt cuộc là cái quái gì?

Sao súng lại không làm được gì nó?"

Ngài thanh tra hét lớn.

"Để tôi giúp đỡ ngài thanh tra một chút vậy..."

Seichi thản nhiên nói, sau đó lấy ra một khẩu Shortgun đưa cho Lee MinYing.

"Thư ký Lee, cô biết sử dụng thứ này không?"

Lee MinYing gật đầu, sau đó cầm lấy súng.

Thanh tra Kankuro đang bận rộn né tránh những đòn tấn công của con gấu, không thèm để ý đến Seichi.

"Tránh ra!"

Lee MinYing đi đến, hô lớn ra hiệu cho ngài thanh tra.

Thanh tra Kankuro hiểu ý liền rất nhanh lui lại phía đám người.

Bành!

Bành!

Lee MinYing lạnh lùng, dứt khoát bóp cò, liền hai phát súng ghim thẳng vào ngực con gấu.

Con gấu bị hất văng ra hai, ba thước, ngực nó thủng một lỗ rất to, những sợi bông bên trong cơ thể nó lòi ra ngoài.

Bành!

Bành!

Lee MinYing bắn liên tiếp vào người con gấu không cho nó có cơ hội để mà gượng dậy,

Cô nàng khoét một lỗ to tướng ngay ngực nó.

Liền sau đó là một phát súng thổi bay đầu nó.

Và sau một loạt đạn, thân thể con gấu nằm im dưới nền nhà, vải bông văng tung tóe, cháy khét.

Thanh tra Kankuro gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ xen lẫn hoang mang nhìn vào xác con gấu.

Bên trong chỉ toàn là sợi bông, không hề có ai cả.

Vậy làm sao mà con gấu lại có thể chuyển động và tấn công được như thế chứ?

Ngài thanh tra bước đến xem xét thật kỹ xác của con gấu.

Cũng không hề có bất cứ thiết bị nào giống như thiết bị điều khiển từ xa.

Rốt cuộc là sao chứ?!

"Ngài thanh tra, chuyện này phải giải thích như thế nào đây?"

Seichi đứng phía sau lên tiếng hỏi.

"Chuyện này...chuyện này là không thể...nào..."

Thanh tra Kankuro ngập ngừng nói.

"Ngài vẫn không tin là ác linh giết người hay sao?"

"Ác linh...làm sao có thể chứ...?"

Thanh tra Kankuro không muốn thừa nhận.

"Ngài thanh tra!"

Seichi bất chợt gằn giọng.

"Nếu như ngài cứ cố chấp như thế, e là đêm nay ngài phải bỏ mạng ở đây đấy!"

"...."

Thanh tra Kankuro trầm ngâm trước lời nói của Seichi.

Sakura nhìn thanh tra Kankuro hừ lạnh một cái.

"Chúng ta đi thôi!

Mặc kệ lão già cố chấp này đi!

Phí thời gian!"

"Sakura này, cậu có phát hiện ra có cái gì đó rất kỳ lạ không?"

Seichi không để tâm đến ngài thanh tra Kankuro nữa, cậu nói với Sakura bằng một giọng khá trầm.

Sakura trực bước đi thì bỗng khựng lại trước câu hỏi của Seichi, cô ngưng trọng hỏi.

"Cậu phát hiện ra chuyện gì sao?"

"Là ánh sáng..."

Ánh mắt Seichi nhìn lên dãy đèn hành lang vẫn đang sáng rực, đáp lời Sakura.

Sakura giật mình bởi lời nói của Seichi, từ nãy đến giờ vì mãi lo suy nghĩ về việc tìm kiếm và phá hủy đi con gấu bông, nguồn gốc sức mạnh của ác linh, mà Sakura không để ý đến chi tiết này.

Ánh mắt Sakura thoáng hiện lên lo lắng, giọng hơi run, nói.

"Theo như những gì tớ biết về ác linh...thì bọn chúng rất ghét ánh sáng...

Chúng thích những nơi tối tăm, lạnh lẽo...vừa là để dễ dàng tích tụ âm khí...vừa là để dễ dàng xuất hiện một cách bất thình lình để mà giết chết mục tiêu mà nó nhắm đến..."

"Vậy...có nghĩa là...?"

Lee MinYing ngập ngừng hỏi.

"Có nghĩa là con ác linh này mạnh hơn rất nhiều so với những ác linh mà tôi từng đối mặt trước đây..."

Seichi nhăn mặt đáp lời Lee Minying.

"Muốn tiêu diệt được con ác linh này...chắc chắn sẽ rất khó khăn...

Nếu chúng ta không mau chóng tiêu diệt nó...trong tình huống xấu nhất...nó có thể sẽ trở thành quỷ linh...

Đến lúc đó thì...chúng ta sẽ không có cơ hội nào để mà tiêu diệt nó được nữa..."

"...."

Sakura cùng Lee MinYing gương mặt liền hiện lên ngưng trọng trước lời nói của Seichi.

Next chapter