Chương 268: Thư ký riêng.
"Tất cả đều sẽ chết sao?"
Seichi quay sang nhìn Yuri bằng ánh mắt cầu xin.
Như hiểu được Seichi muốn nói gì, Yuri thở dài một cái, sau đó bình tĩnh lại nói.
"Nếu như là sứ mệnh mà anh bắt buộc phải làm, thì cứ làm nó thôi...."
"Yuri...
Cảm ơn em!"
Seichi ôn nhu nói.
"Đừng cảm ơn em!
Quyết định là ở anh!
Dù anh quyết định thế nào, em cũng sẽ theo đến cùng!"
Yuri ngưng lại một nhịp.
"Vì em là vợ anh mà!"
Nàng mỉm cười với Seichi.
Seichi quay lại nói với Nguyệt lão.
"Vậy cách để cứu những cô gái kia là gì?"
"Ngươi chỉ cần hẹn hò với họ, là đã hoàn thành sứ mệnh!"
Nguyệt lão ngón tay giơ lên nói.
"Chỉ đơn giản như vậy sao?"
Seichi ngốc trệ hỏi.
"Chỉ đơn giản như vậy!
Cứ một người được cứu, ngươi sẽ nhận được một phần sức mạnh để đánh thức thứ sức mạnh bên trong ngươi!"
Nguyệt lão gật đầu.
"Vậy làm sao để biết được người đó là bạn tâm giao của ta?"
Nguyệt lão liền hai ngón tay chạm vào trán Seichi.
Seichi lập tức bất động vài giây sau đó bừng tỉnh.
"Nguyệt lão, lão vừa làm gì vậy?"
Seichi hoang mang.
"Ta vừa truyền cho ngươi một ít năng lực!
Chỉ cần nhìn vào mắt một cô gái, nếu xuất hiện một luồng điện chạy qua tâm trí ngươi, thì người đó chính là bạn tâm giao của ngươi!"
"Seichi kun, tiếp theo anh định sẽ làm gì?"
Yuri hỏi.
Hai người đang từ từ đi xuống bậc thang sau khi chào tạm biệt Nguyệt lão.
"Anh định sẽ mua một cái nệm mới, lớn hơn một chút!
Dù sao cũng không thể để em ngủ dưới sàn nhà được!"
Seichi mau mắn trả lời.
"Không?
Ý em không phải chuyện đó!
Ý em là về cái sứ mệnh kia của anh cơ..."
Seichi suy nghĩ trong giây lát.
"Anh sẽ cố gắng hết sức!
Mau chóng đạt được sức mạnh!
Anh sẽ cứu Doanh Doanh bằng mọi giá!"
Seichi nắm chặt tấm bản đồ mà Nguyệt lão đưa cho.
"Vâng!"
Yuri mỉm cười, khoác tay Seichi.
Seichi và Yuri dừng lại trước một cửa hàng bán đồ nội thất.
"Seichi kun, anh sao thế?"
'Quên mất là ở thế giới này, mình không hề có nhiều tiền....'
Seichi đổ mồ hôi hột.
Hai năm trước, thời gian ở thế giới này, ba mẹ của Seichi đã qua đời trong một vụ tai nạn xe.
Toàn bộ tài sản họ để lại đều bị họ hàng tranh giành, vì lúc đó Seichi vẫn chưa đủ tuổi để có thể nhận được tài sản từ ba mẹ.
Thế là từ đó, Seichi sống một mình, mọi việc đều phải tự lo lấy.
Số tiền Seichi kiếm được từ việc đi làm thêm cũng chỉ đủ để đóng tiền học, tiền trọ và tiền ăn, không hề có dư.
Đôi khi còn không có tiền đề mua đồ ăn, phải cầu cứu đến Akami.
"Số tiền hiện tại của chủ nhân: 7999 tỷ yên!"
Hệ thống nhắc nhở.
'7..7999 tỷ yên?!!
Đâu ra cái con số đó vậy?!!'
Thiếu chút nữa Seichi đã hét toáng lên.
"Số kim tệ chủ nhân tích góp được ở thế giới kia, sau khi dịch chuyển đến thế giới này, đã tự động chuyển thành đơn vị tiền tệ của Nhật Bản!"
Hệ thống giải thích.
'Vậy...hiện tại ta là tỷ phú sao?'
"Nói chính xác thì hiện tại chủ nhân là người giàu thứ hai ở thế giới này!"
Seichi khoé miệng hiển hiện lên nụ cười gian xảo.
Ở cái thế giới này, tiền là tất cả, có tiền là sẽ có mọi thứ.
Bây giờ hắn có nhiều tiền như thế, còn vấn đề gì phải lo lắng nữa chứ?
"Đây là ví tiền của chủ nhân, chủ nhân có thể rút ra bao nhiêu tùy thích!"
Hệ thống dứt lời liền trong túi Seichi xuất hiện một cái ví tiền.
Thoải mái.
Siêu cấp thoải mái!
"Seichi kun?"
"Chúng ta vào thôi!"
Seichi nắm tay Yuri đi vào cửa hàng.
Sáng hôm sau.
Văn phòng giới thiệu việc làm, quận Naoki, Tokyo.
Seichi cùng Yuri đang ngồi trước bàn làm việc văn phòng, đợi người giới thiệu của văn phòng đến.
"Seichi kun, chúng ta đến chổ này làm gì thế?"
Yuri ngốc trệ hỏi, ánh mắt quan sát khắp căn phòng.
"Anh sẽ thuê một thư ký riêng!"
Seichi trả lời.
"Thuê thư ký?
Để làm gì chứ?"
"Để quản lý mọi chuyện cho chúng ta!
Như thế chúng ta sẽ có nhiều thời gian tập trung vào sứ mệnh của anh!"
Seichi giải thích.
"Thì ra là vậy!"
Yuri gật đầu.
"Cậu là Seichi Yamato?"
Một giọng thiếu nữ lạnh lùng phát ra từ phía sau, chen ngang cuộc nói chuyện của Seichi và Yuri.
Seichi cùng Yuri liền ngoảnh đầu lại.
Một cô gái đeo kính xinh đẹp, gương mặt lạnh lùng, tóc búi cao, mặc đồng phục công sở màu đen, trạc tầm hơn hai mươi tuổi, chầm chậm đi tới bàn mà họ đang ngồi.
"Đúng vậy, tôi là Seichi Yamato!
Còn đây là Yuri Yamato, bạn gái của tôi!
Cô là người mà văn phòng giới thiệu cho chúng tôi?"
"Đúng vậy!
Tên tôi là Lee MinYing!
Người Hàn Quốc!"
"Hàn Quốc?"
Seichi ngốc trệ.
"Đúng vậy!"
Lee MinYing nâng cặp kính lên một chút.
"Tôi qua Nhật Bản du học, sau khi học xong thì quyết định ở lại đất nước này!
Cậu có vấn đề với chuyện này sao?"
"Không, hoàn toàn không!
Cô Lee, cô đã xem qua bản thỏa thuận công việc rồi chứ?"
Seichi hỏi.
"Đã xem!"
"Cô có thắc mắc gì không?"
"Hoàn toàn không thắc mắc!"
Lee MinYing lạnh lùng đáp.
"Rất tốt!
Vậy chúng ta tiến hành ký hợp đồng lao động!
Nhưng chổ này tôi thấy không tiện cho lắm.
Phía dưới có một quán caffee, không biết cô Lee có phiền đến đó không?"
"Được!"
Lee MinYing gật đầu.
Quán Caffee Suri.
Seichi đặt lên bàn một bản hợp đồng và một cái điện thoại di động nắp gập.
"Trước tiên cô hãy xem qua bản hợp đồng một chút!"
Seichi nói.
Lee MinYing cầm bản hợp đồng lên đọc sơ qua một lượt, sau đó khẽ nhíu mày hỏi Seichi.
"Làm việc toàn thời gian 24/7?"
"Đúng vậy!
Bất cứ lúc nào tôi hoặc Yuri yêu cầu chuyện gì cô cũng phải đáp ứng, dù là đang ngủ cũng phải bật dậy!"
Lee MinYing nhíu mày.
"Trách nhiệm của cô vừa là thư ký riêng của tôi, đồng thời cũng kiêm luôn quản gia!
Cô thấy sao?"
"Chuyện này?"
Lee MinYing trở nên do dự.
Seichi dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo.
"Cô Lee, công việc văn phòng của cô một tháng được trả lương bao nhiêu?"
"55.000 yên một tháng!"
"Nếu cô đồng ý làm việc cho tôi, tôi sẵn sàng trả cô 500.000 yên một tháng, chổ ở, ăn uống hàng ngày đều chi trả hết!"
Lee MinYing khẽ giật mình với mức lương mà Seichi đưa ra.
'Tên nhóc kia nhìn kiểu gì cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, sao cách ăn nói lại chính chắn như thế chứ?
Chưa kể tới, sẵn sàng trả một mức lương gấp mười lần lương văn phòng của mình?
Liệu có âm mưu gì hay không?'
"Lời cậu nói là thật sao?"
Lee MinYing hỏi.
Seichi gật đầu.
"Là thật!"
Lee MinYing ngẫm nghĩ trong chốc lát.
"Được!
Tôi đồng ý!"
Lee MinYing quả quyết, sau đó ký tên lên bản hợp đồng mà không cần suy nghĩ gì thêm.
'Thời hạn là một năm, cũng không lâu lắm...'
"Rất tốt!
Thư ký Lee, đây là điện thoại của cô, trong đó có lưu số của tôi và Yuri!"
Lee MinYing cầm lấy điện thoại.
"Thư ký Lee, bây giờ tôi cần cô làm cho tôi hai việc này!"
"Cậu chủ cứ nói!"
"Thứ nhất, liên hệ và mua cho tôi một căn biệt thự nằm ở ngoại ô Tokyo, có sân vườn càng rộng càng tốt, giá cả không thành vấn đề!"
Seichi lấy ra một phong bì cùng một thẻ ngân hàng bạch kim đưa cho Lee MinYing.
'Thẻ...thẻ bạch kim...?
Chỉ có khách hàng VIP của ngân hàng Tokyo, tài khoản trên mười tỷ yên mới có....tên nhóc này sao lại...?'
Lee MinYing lại khẽ giật mình.
"Trong phong bì là 500.000 yên, tiền lương tháng đầu của thư ký Lee!
Còn thẻ ngân hàng này là để dùng vào việc mua nhà, và thực hiện những yêu cầu khác của chúng tôi, số tài khoản trong đó là mười tỷ yên!"
Seichi thản nhiên nói.
"Cậu không sợ tôi lấy hết số tiền này rồi trốn đi sao?"
Lee MinYing hỏi.
"Hahaha...nếu cô có ý định đó thì đã không hỏi câu này rồi!
Đối với tôi, bỏ mười tỷ yên để mua sự trung thành của một người cũng không vấn đề gì cả!"
Seichi cười nói.
Lee MinYing nhíu mày.
"Được rồi!
Vậy còn việc thứ hai là gì thưa cậu chủ?"
"Sau khi sắp xếp xong chổ ở, thư ký Lee hãy đến địa chỉ này để đón chúng tôi!
Sau đó liên hệ với trường trung học Takamida, để cho Yuri vào nhập học, sắp xếp vào chung lớp với tôi!"
Ách....
Yuri đang uống nước cam cạnh bên nghe thấy, kém chút phun ra.
"Anh nói sao?
Em đi học á?"
Yuri sửng sốt hỏi.
"Đúng vậy!"
Seichi gật đầu, đáp.
"Ngày mai là ngày khai giảng rồi, sau này ngày nào anh cũng sẽ phải đến trường!
Không lẽ em muốn ở nhà một mình hay sao?"
"Ừm....
Cũng được...
Em cũng muốn thử trải nghiệm cảm giác đi học là như thế nào a!"
Yuri tay chống cằm nói.
"Thư ký Lee, không vấn đề gì chứ?"
Seichi quay sang nhìn Lee MinYing, hỏi.
"Không vấn đề!"
Lee MinYing lạnh lùng nói.
"À, cái thẻ bạch kim đó thư ký Lee cứ tùy tiện sử dụng, cái gì cần thiết cho công việc cứ việc mua, không cần phải suy nghĩ gì hết!"
Lee MinYing gật đầu, sau đó đứng dậy.
"Vậy tôi xin phép đi làm việc!"
"Khoan đã!"
Seichi liền lên tiếng.
"Còn chuyện gì sao cậu chủ?"
"Thư ký Lee cũng nên sắm cho mình một bộ vest!
Tôi thích nhìn con gái mặc vest hơn là mặc đồng phục công sở!"
Seichi nhắc nhở.
Lee MinYing không trả lời chỉ gật đầu sau đó quay người bỏ đi.
Yuri tay chống cằm nhìn theo bóng lưng cô gái người Hàn, nhận xét.
"Thật là một cô gái lạnh lùng!
Còn lạnh hơn cả Thiên Cầm nhà ta!"
"Đúng thật!"
Seichi gật đầu đồng ý.