webnovel

Chương 104: "Chưởng môn, cứu đệ tử!"

Chương 104: "Chưởng môn, cứu đệ tử!"

Từ Thương Sơn đỉnh đến Liên Minh Thánh Tuyền tông đi bộ phải mất hơn một ngày đường.

Đám người Vương Nhất Tự muốn giữ sức cho trận chiến sắp tới cũng không vận thân pháp mà đi, cứ như thể là đang đi tản bộ, vì thế càng lâu đến hơn.

Bây giờ thời gian trong ngày cũng đã trôi qua hơn một nữa, mặt trời cũng sắp phải yên giấc nhường chỗ cho bầu trời đêm yên tĩnh.

Đã đi hơn một nữa chặng đường, Vương Nhất Tự quyết định cùng đám đệ tử dừng chân tại một bìa rừng, nghỉ qua đêm.

Đám đệ tử dưới sự phân công của Triệu Thiên Tuyết, một số dọn dẹp chỗ nghỉ ngơi, một số đi kiếm củi, một số đi kiếm thức ăn.

"Chưởng môn, người định sẽ tiêu diệt cả Liên Minh Thánh Tuyền tông sao?"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng hỏi.

Đám người ngồi quanh đống lửa lớn, gương mặt Vương Nhất Tự đen sạm đi vì ánh lửa lập lòe, hắt bóng, hắn âm trầm trả lời.

"Dám đụng đến người của bản tọa, đừng nói là một cái Liên Minh Thánh Tuyền tông nhỏ nhoi, cho dù có là Ngọc Hoàng Đại Đế, bản tọa cũng quyết tính toán sổ sách đến cùng!

Không chỉ có Tố Tố hay Phiến La, mà mỗi người các ngươi ở đây, đã gia nhập Thương Sơn phái thì đều là người thân của bản tọa.

Bất cứ kẻ nào cũng không được phép đụng đến người thân của bản tọa!"

Bầu trời ban đêm không trăng không sao đen thăm thẳm, những cơn gió lạnh cứ liên tục thổi tới, nhưng câu nói của Vương Nhất Tự khiến cho cả đám đệ tử lòng như ấm lại, bọn hắn nhìn chưởng môn bằng ánh mắt khẽ xúc động.

Âu Dương Kiệt, hắn là người biết rõ nhất.

Chưởng môn đã vì hắn làm rất nhiều chuyện, không ngại đối đầu với Thái Huyền Thánh tông, không ngại đến tận Âu Dương phủ đòi lại công đạo, tất cả chỉ vì một tên đệ tử ngoại môn bị ức hiếp.

Bằng là chưởng môn của những phái khác sẽ không quan tâm đến đệ tử như vậy, bọn hắn chỉ muốn môn phái càng lúc càng mạnh, càng có nhiều tiền, tài nguyên, càng lúc càng có tiếng tăm lan rộng, bọn chúng vốn không hề để ý hay quan tâm đến đệ tử của bọn chúng.

Có thể nói, chưởng môn Thương Sơn phái không hề giống bất cứ ai ở đại lục này.

"Phu quân, chúng chỉ là một đám nhân loại tầm thường, thiếp có thể một mình quét sạch cả đám bọn chúng a!"

Mộc Phiến La háo hức nói.

"Không được!

Chuyến đi này, nàng chỉ đứng và quan sát mà thôi, tuyệt đối không được động thủ!"

Vương Nhất Tự lắc đầu.

"Tại sao chứ?"

Mộc Phiến La ngốc trệ.

"Phiến La, phu quân ý là muốn để cho đệ tử đi lịch luyện, nếu như muội động thủ thế thì bọn hắn chỉ còn biết đứng nhìn mà thôi..."

Trương Tố Tố ngồi bên cạnh nhẹ nhàng giải thích.

"Đúng vậy, lần này đi Liên Minh Thánh Tuyền tông mục đích là để bọn chúng trải nghiệm cảm giác giết hoặc bị giết.

Con người chỉ bộc phát ra toàn bộ sức mạnh khi rơi vào tình cảnh hiểm nghèo mà thôi.

Đối mặt với sống chết, bọn chúng tự sẽ biết bọn chúng cần gì và phải làm những gì.

Chỉ có đối mặt và vượt qua được nổi sợ phải giết người, bọn chúng mới có thể đối mặt được với những chuyện sắp tới..."

Vương Nhất Tự nói thêm vào.

Mộc Phiến La gật đầu tỏ ra hiểu ý.

Thế giới này trong mắt đám đệ tử chỉ đơn giản là tranh quyền đoạt lợi giữa các môn phái, tông môn, giết chóc, cướp bóc, kẻ mạnh đứng trên kẻ yếu.

Bọn chúng tất cả đều chỉ biết muốn tồn tại thì phải chăm chỉ mà tu luyện, nâng cao cảnh giới của bản thân.

Dần dà bọn chúng bị cuốn vào vòng xoáy ham muốn sức mạnh lúc nào không biết, cũng không thể nào thoát ra được.

Nhưng, thế giới đối với Vương Nhất Tự thì lại rất khác.

Hắn không quan tâm đến chuyện tranh quyền đoạt vị kia, hắn cũng chẳng quan tâm đến thế thái nhân tình, với hắn, những thứ đó chỉ giống như hạt cát giữa sa mạc mà thôi.

Cái hắn quan tâm lớn hơn thế rất nhiều lần.

Vương Nhất Tự biết rõ hơn ai khác rằng, còn tồn tại những giới vực khác song song với nhân giới, và ở những giới vực đó còn hỗn loạn, tàn nhẫn, vô thiên vô pháp gấp mấy lần nhân giới.

Nhân giới giống như một bãi cát rời, chỉ cơn gió mạnh cũng đủ thổi bay.

Nếu như nhân giới không sớm thức tỉnh, không sớm nhận ra cái yếu đuối của mình, chẳng mấy chốc cũng sẽ tàn lụi.

Những gì Vương Nhất Tự đã, đang và sắp sửa làm, đều là nghĩ cho đại cục của nhân giới.

Hắn bề ngoài tựa như chẳng hề quan tâm đến tồn vong của nhân loại, lúc nào cũng là kẻ thờ ơ với mọi sự việc, nhưng thực ra lại khác hẳn hoàn toàn.

Chỉ những người kề cận hắn, hiểu hắn, thì mới biết được ý nghĩ hành động của hắn!

"Được rồi, đêm cũng đã khuya, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai còn khởi hành"

Vương Nhất Tự đứng lên, xua xua tay ra hiệu cho đám đệ tử.

Canh ba.

Vương Nhất Tự, cùng tất cả mọi người đều đã chìm trong giấc ngủ say.

Cách chỗ đám người tầm tám chín thước, Trương Tấn một mình ngồi trên một tảng đá cao, quan sát và canh gác cho mọi người.

Từ chỗ hắn ngồi có thể quan sát rộng khắp xung quanh.

Đêm tối yên tĩnh, đôi khi vang vọng lại tiếng của một vài hung thú, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua lành lạnh.

Trương Tấn ngồi đó tầm hơn nữa canh giờ thì mí mắt hắn trở nên nặng trĩu, tựa như muốn nhắm lại, cơn buồn ngủ chợt ập đến nhanh và bất ngờ, hắn không thể nào khán cự lại.

Phịch!

Trương Tấn ngã lưng ra sau, ngủ một cách ngon lành.

Khi Trương Tấn, kẻ cuối cùng còn thức cũng đã chìm vào giấc ngủ, thì từ bụi rậm phía sau, bốn bóng đen đột ngột xuất hiện, bọn chúng tựa như đã nấp ở đó từ rất lâu.

Bọn chúng nhẹ nhàng tiếp cận chỗ đám người Thương Sơn phái đang nằm, từng bước từng bước, không hề phát ra bất kỳ tiếng động dù là nhỏ nhất.

Chúng dừng lại nơi Triệu Thiên Tuyết đang nằm, cặp mắt đỏ rực của chúng quan sát nàng.

Sau khi đã xác định Thiên Tuyết chính là mục tiêu, một tên trong số chúng cúi xuống, ngón tay rất nhanh điểm huyệt nàng.

Triệu Thiên Tuyết nhận ra có người tiếp cận liền lập tức tỉnh giấc, nhưng cả cơ thể nàng cứng đờ, không thể cử động, cũng không thể nói chuyện.

Nàng cố vùng vẫy khi một tên hắc y nhân cúi xuống vác nàng lên vai, nhưng vô ích.

Huyệt vị nàng đã bị điểm, nàng không thể làm được bất cứ chuyện gì, ngay cả việc phát ra tiếng để cảnh báo cho Mẫn Nhi đang nằm bên cạnh cũng là tuyệt vọng.

Bốn tên hắc y nhân ánh mắt nhìn nhau một lượt như đang giao tiếp điều gì đó, sau đó liền nhảy đi, khuất vào trong màn đêm tối tăm.

Đến không tiếng động, đi cũng nhẹ nhàng như cơn gió.

Vương Nhất Tự, cùng đám người vẫn cứ say ngủ, không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.

'Chưởng môn, cứu đệ tử!'

Triệu Thiên Tuyết tâm thần sợ hãi, ánh mắt ươn ướt ngoáy lại cầu cứu, nàng cố gắng vận hết sức vùng vẫy hòng thoát ra nhưng bất lực.

Sáng hôm sau.

Vương Nhất Tự, Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, cùng đám đệ tử lần lượt thức dậy, cả người uể oải hơn thường ngày.

Đám người bắt đầu thu dọn, chuẩn bị rời đi.

"Sư tỷ, sư tỷ, dậy thôi, chúng ta phải khởi hành rồi...!"

Lý Liên Hoa đi đến chỗ Lục Mẫn Nhi còn đang ngáy ngủ, lay lay.

"Ư...ư...đã...sáng rồi sao...?"

Lục Mẫn Nhi hai tay dụi dụi mắt.

"Liên Hoa, là ngươi à?

Thiên Tuyết đâu?

Muội ấy nói là sẽ đánh thức ta dậy mà...?"

Lục Mẫn Nhi nhìn quanh.

"Muội không thấy sư tỷ đâu cả..."

Lý Liên Hoa lắc đầu.

"Hửm? Thanh kiếm của Thiên Tuyết?"

Lục Mẫn Nhi ngốc trệ nhìn thanh kiếm đặt bên cạnh, tự hỏi.

Vương Nhất Tự vươn vai, ưỡn ngực, hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành của buổi sáng sớm.

'Thiên Tuyết, tập hợp đám sư đệ sư muội của ngươi lại, chúng ta sẽ khởi hành sau nữa canh giờ!'

Như một thói quen, Vương Nhất Tự truyền âm cho Triệu Thiên Tuyết.

"Chưởng môn!

Đệ tử không tìm thấy sư muội đâu cả!!"

Ngay lúc này Lục Mẫn Nhi trên tay cầm một thanh kiếm hớt hãi chạy đến chỗ Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự, hai nương tử của hắn, cùng đám đệ tử gương mặt hiện lên ngốc trệ nhìn vào Lục Mẫn Nhi.

"Không thấy là sao?!"

Vương Nhất Tự hỏi.

Lục Mẫn Nhi trả lời Vương Nhất Tự với gương mặt đầy sự lo lắng.

"Đêm qua Thiên Tuyết sư muội cùng đệ tử nằm cạnh nhau, nhưng sáng nay người gọi đệ tử dậy không phải muội ấy...

Đồ đạc của muội ấy vẫn còn nguyên tại chỗ, chỉ có người là không thấy đâu cả..."

"Chắc là Thiên Tuyết đi dạo buổi sáng mà thôi, có lẽ đang trở về, ngươi đừng lo quá!"

Mộc Phiến La lên tiếng trấn an Lục Mẫn Nhi.

"Không thể!"

Lục Mẫn Nhi đưa ra thanh kiếm, ánh mắt như chắc chắn.

"Đây là thanh kiếm mà muội ấy luôn đem theo bên mình.

Với muội ấy, nó quan trọng như là tính mạng vậy, muội ấy sẽ không đi đâu nếu không mang nó theo!"

Vương Nhất Tự cầm lấy thanh kiếm, hắn liền nhận ra thanh kiếm này chính là thanh kiếm Triệu Thiên Tuyết sử dụng khi lần đầu hắn gặp nàng.

Vương Nhất Tự nhăn mặt, dự cảm có chuyện chẳng lành.

Hắn liền nhắm mắt lại cảm nhận tất cả các luồng khí tức nằm trong bán kính năm dặm.

Sau một lúc tìm kiếm, Vương Nhất Tự không hề cảm nhận được khí tức của Thiên Tuyết ở nơi này, hai chân mày hắn nhăn lại, lập tức triệu tập tất cả đệ tử đến.

Điểm danh sơ qua thấy thiếu mất hai đệ tử, Triệu Thiên Tuyết và Trương Tấn.

Bỗng một tên đệ tử nói lớn, chỉ tay lên tảng đá cao cách đó bảy, tám thước ở phía sau.

"Chưởng môn, sư huynh ở kia!"

Đám người liền lập tức đến chỗ Trương Tấn đang nằm, hắn vẫn đang mê man chưa tỉnh lại.

"Phu quân, Trương Tấn là bị người đánh thuốc mê..."

Trương Tố Tố xem xét tình trạng của Trương Tấn, nói.

Vương Nhất Tự lay lay người Trương Tấn.

Phải hơn một phút sau hắn mới từ từ tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nhìn mọi người xung quanh, gương mặt hiện lên ngốc trệ.

"Mọi người sao lại tập trung ở đây??!"

Vương Nhất Tự ánh mắt ngưng trọng, suy nghĩ.

Trương Tấn trong lúc canh gác bị đánh thuốc mê, cũng có thể Thiên Tuyết đã bị người sử dụng thuốc mê bắt đi.

Nhưng mà...

Làm sao có thể đi ngang qua cả trăm nhân mà không hề bị phát giác?

Đám đệ tử cảnh giới thấp không nhận ra có thể hiểu được.

Nhưng còn Lục Thiên Cầm, một cái Võ Vương.

Còn Mộc Phiến La, một cái Võ Thánh đỉnh phong.

Còn hắn!

Làm sao có thể không phát hiện ra được chứ?

Không lẽ...

Không lẽ cả đám đều bị đánh thuốc mê?

Chỉ có như thế mới có thể giải thích tình huống này!

Vương Nhất Tự liền ra lệnh cho tất cả đệ tử tản ra khắp xung quanh phạm vi năm dặm tìm kiếm dấu vết.

"Phu quân...."

Trương Tố Tố trở nên lo lắng, khẽ hỏi Vương Nhất Tự, nàng cảm giác được một chuyện khủng khiếp sắp xảy ra.

"Ừm... không chỉ Trương Tấn, mà tất cả chúng ta đều trúng phải thuốc mê..."

Vương Nhất Tự ánh mắt trở nên nghiêm nghị, hai tay hắn nắm chặt lại.

Kẻ nào?

Là tên chết tiệt nào dám bắt cóc đệ tử của Thương Sơn phái ngay trước mặt bản tọa?

Tốt nhất đừng để bản tọa tìm ra, nếu không...

Sau hơn hai giờ tìm kiếm, đám đệ tử quay trở lại báo cáo, bọn hắn, đã kiểm tra từng cành cây ngọn cỏ trong bán kính hơn năm dặm, nhưng ngay cả một dấu chân cũng không tìm thấy.

"Vô lý!

Một người không thể nào tự dưng biến mất được như thế!"

Vương Nhất Tự nhăn mặt.

"Là do đệ tử!

Tất cả là do đệ tử!

Nếu đệ tử cẩn thận hơn, thì sư tỷ đã không bị người bắt mất!"

Trương Tấn ánh mắt hiện lên tự trách.

"Không thể trách ngươi được, đến ngay cả bản tọa cũng không thể nhận ra được..."

"Nhưng mục đích của bọn bắt cóc là gì chứ?

Nếu như vì trả thù thì đã không đánh thuốc mê chúng ta!

Còn nếu như mục tiêu là Thiên Tuyết thì bọn chúng có rất nhiều cơ hội khác để tiếp cận, không cần phải mạo hiểm bắt đi Thiên Tuyết ngay trước mặt cả trăm người như này..."

Mộc Phiến La tay nâng cằm suy nghĩ.

"Phu quân, chúng ta bây giờ nên làm gì đây?"

Trương Tố Tố khẽ hỏi.

"Chuyện đến Liên Minh Thánh Tuyền tông hoãn lại.

Ưu tiên hàng đầu là an toàn của Thiên Tuyết!"

Vương Nhất Tự gương mặt âm trầm xen lẫn lo lắng thi triển ra trận pháp triệu hồi.

Từ bên trong trận pháp Hắc Hồ Điệp chập chờn bay ra.

"Tiểu Điệp, đi tìm Thiên Tuyết cho bản tọa!"

Vương Nhất Tự ra lệnh cho Hắc Hồ Điệp.

Nhưng Hắc Hồ Điệp sau khi nhận lệnh nó chỉ đập đôi cánh của mình bay qua bay lại trước mặt Vương Nhất Tự.

'Đây là như thế nào?'

Vương Nhất Tự quan sát hành động kỳ lạ của Hắc Hồ Điệp, hỏi hệ thống.

'Tại sao Tiểu Điệp không bay đi?'

"Ta đoán có lẽ...Hắc Hồ Điệp không thể tìm được Thiên Tuyết...nên cứ do dự... không thể bay đi..."

Hệ thống lên tiếng.

'Ngươi chẳng phải đã từng nói Hắc Hồ Điệp là Huyễn thú về khoản tìm kiếm người là nhất ở thế giới này sao?

Không tìm được nghĩa là thế nào?!'

"Hắc Hồ Điệp chính xác là loài Huyễn thú tìm kiếm người vào hàng bậc nhất ở thế giới này!

Việc nó không thể tìm Thiên Tuyết chỉ có một cách lý giải mà thôi!"

'Là gì?'

"Thiên Tuyết chắc chắn đang ở một nơi nào đó mà xung quanh bị bao bọc bởi một kết giới phòng hộ.

Và kết giới đó phải rất mạnh thì mới ngăn cản được cảm nhận của Hắc Hồ Điệp!"

Hệ thống giải thích.

Lời này của hệ thống làm cho gương mặt của Vương Nhất Tự, Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La trở nên lo lắng.

Next chapter