Chương 65: Đến rồi sao?
"Bản vương sẽ không ép buộc các ngươi!"
Mộc Phiến La nói lớn.
Lời này của Mộc Phiến La làm cho tâm trí của đám yêu nhân khẽ lay động, một số đã có suy nghĩ muốn rời đi.
Suy nghĩ trong thoáng chốc, tên yêu nhân già lưỡng lự nói.
"Đại vương, ngài ở Vẫn Thanh thành trị vì đã lâu, dân chúng trong thành, tất cả đều biết ngài là một minh quân.
Ngài thấu hiểu dân chúng của ngài, ngài lúc nào cũng che chở và bảo vệ cho bọn chúng thần.
Chúng thần tuyệt đối tin tưởng ngài, nhưng mà...
Dám hỏi đại vương, người có cách nào để giúp chúng ta có thể chống lại đội quân kia mà không bị chúng tàn sát ngược lại không?"
Không cần suy nghĩ, Mộc Phiến La liền lập tức trả lời tên yêu nhân già.
"Chúng ta không cần phải làm gì cả!
Chính người này sẽ một mình chiến đấu với đội quân của hai tên Tà chủ kia!"
Mộc Phiến La ngón tay chỉ vào Triệu Thường Côn dõng dạc nói.
Tên yêu nhân già cùng tất cả dân chúng trong Vẫn Thanh thành cặp mắt liền hiện lên hoang mang tột độ, khoé miệng giật giật nhìn Mộc Phiến La, sau đó lại liếc nhìn Triệu Thường Côn.
"Ta phải chăng là nghe nhầm hay gì?"
"Đại vương vừa nói là một mình tên kia chiến đấu với đội quân năm trăm ngàn vạn yêu nhân sao?"
"Làm sao có khả năng đó? Ngươi chắc chắn là nghe nhầm rồi!"
"Đúng vậy đấy! Với cái số lượng đó, chỉ cần bọn chúng thở cùng lúc thôi thì cũng đã đủ thổi bay cả Vẫn Thanh thành rồi..."
Đám yêu nhân bàn tán xôn xao, chúng là đang tự nghi ngờ về thính giác của mình khi nghe thấy những lời mà Mộc Phiến La vừa thốt ra.
Tên yêu nhân già kia cũng ngỡ ngàng đến bàng hoàng, hắn cố vận yêu khí để thăm dò thực lực của kẻ đang đứng cạnh Mị Yêu vương, nhưng hắn không hề cảm nhận được gì cả, tên đó không hề có một chút khí tức nào cả.
Điều này khiến cho tên yêu nhân già càng rối rắm.
Bình thường, thì một yêu nhân xung quanh người sẽ phảng phất yêu khí, tu vi cảnh giới càng cao thì lượng yêu khí tỏa ra càng dày, nhưng tên này...lại chẳng hề có một chút yêu khí nào cả, dù là một tia nhỏ nhất cũng không.
'Một tên như thế mà đại vương lại nói hắn có thể một mình chống lại cả đội quân năm trăm ngàn vạn yêu nhân?
Đại vương có phải là đang đùa giỡn với chúng ta không thế?'
Hắn âm thầm suy nghĩ, liền bán tính bán nghi hỏi lại cho rõ.
"Đại vương, ngài là đang nói thật hay sao?
Người đứng cạnh ngài là ai?
Làm sao có thể một mình mà chiến đấu với cả năm trăm ngàn vạn yêu nhân được chứ?"
"Chàng ấy là phu quân của bản vương!"
Mộc Phiến La thản nhiên đáp.
"Chàng ấy không phải là yêu nhân ở Yêu giới này, chàng ấy đến từ Thiên giới, và là một trong Thập đại đế!
Như vậy đã đủ khiến ngươi yên tâm chưa?"
"Phu...phu quân của...đại vương...?"
"Đến từ Thiên... Thiên giới...sao?"
"Còn là... một... một Đại đế...?"
Đám yêu nhân trở nên xôn xao, một số mụ mị không biết Đại đế nghĩa là sao, một số thì tỏ ra rất kinh ngạc.
Tên yêu nhân già, hắn đã sống khá lâu, chuyện của Thiên giới hắn cũng có nghe qua chút chút, nên hắn biết Thập đế mạnh như thế nào, nhưng hắn vẫn còn bán tính bán nghi.
"Đại vương, làm sao mà một Đại đế lại giáng lâm ở Yêu giới?
Làm sao ngài lại trở thành phu nhân của một Đại đế được chứ?"
"Chuyện đó có cần thiết vào lúc này không?"
Triệu Thường Côn nói xen vào, ra hiệu cho Mộc Phiến La ngừng lại.
"Ngươi cũng đã nghe phu nhân của ta nói rõ ràng rồi đấy, tin hay không là do ngươi, lựa chọn ở lại hay không cũng là ở ngươi!
Nhưng!
Nếu như các ngươi lựa chọn việc rời đi, cũng đồng nghĩa với việc các ngươi không tin tưởng vào đại vương của các ngươi, và từ lúc các ngươi bước chân ra khỏi đây thì mãi mãi các ngươi sẽ không bao giờ có thể được chấp nhận ở Vẫn Thanh thành!
Vậy lựa chọn của các ngươi là gì?!"
Đám yêu nhân hết nhìn Triệu Thường Côn lại quay sang nhìn nhau, bọn chúng trong giây phút này không biết phải quyết định như thế nào cả.
"Các ngươi là đang lưỡng lự sao?
Các ngươi là đang nghi ngờ đại vương của mình sao?"
Triệu Thường Côn nhíu mày hỏi lớn.
"Uổng công các ngươi là con dân của Vẫn Thanh thành!
Uổng công Mị Yêu vương lúc nào cũng đối xử tốt với các ngươi!
Nàng dù biết kẻ thù trước mắt rất mạnh nhưng vẫn mạo hiểm trở về để cứu các ngươi, và các ngươi trả ơn nàng bằng cách nghi ngờ nàng sao?
Ta hỏi lại lần nữa, lựa chọn của các ngươi là gì?!"
Cái con người kia, cái kẻ mà Mị Yêu vương nói rằng là một Đại đế, tuy không hề có một chút khí tức nào toát ra từ hắn, nhưng lời nói của hắn, từng câu từng từ lại mang một sức nặng, một lực lượng khiến cho người nghe không khỏi quy phục.
Đây không lẽ là đại uy của bậc đế vương sao?
"Thần...thần nguyện đi theo đại vương, dù có chết cũng không hối hận!"
Tên yêu nhân già quỳ xuống, nói lớn.
Liền sau đó, lần lượt từng yêu nhân quỳ xuống, cùng đồng thanh nói.
"Chúng thần nguyện đi theo đại vương, dù có chết cũng không hối hận!"
"Rất tốt!"
Triệu Thường Côn hài lòng nhìn tất cả yêu nhân, không một kẻ nào lựa chọn bỏ đi.
Hắn sau đó quay lại phía sau nhìn vào tên Tam Giác đang bị trói, nói.
"Tên này ta sẽ để cho các ngươi!
Mỗi người các ngươi thay phiên nhau, lần lượt lên đây, chọn cho mình viên đá mà mình ưng ý, dùng hết sức và sự căm giận của các ngươi để ném hắn, ném đến khi nào hắn chết mới thôi!"
Ánh mắt tất cả yêu nhân liền giận dữ dán chặt vào Tam Giác, trừng phạt kiểu này rất là đúng ý của bọn hắn, như thế thì ai cũng sẽ được trả thù.
"Còn ta thì sao?"
Serbes lúc này mới lên tiếng, hắn ngốc trệ hỏi Triệu Thường Côn.
"Ngươi có thể tham gia cùng bọn chúng!
Nhưng mà..."
Triệu Thường Côn đáp, hắn lấy ra từ không gian giới chỉ một lọ đan dược, sau đó đưa cho Serbes.
"Ngươi đưa trị thương đan cho ta làm gì?"
Serbes cầm lấy lọ đan dược nghiêng đầu hỏi.
"Với sức lực của ngươi thì hắn sẽ rất nhanh chết!
Để cho cuộc vui có thể kéo dài thì trước khi hắn chết hãy cho hắn dùng trị thương đan.
Ngươi hiểu ý ta rồi chứ?"
"Ha ha ha!
Tên khốn nhà ngươi đúng là còn tàn ác hơn cả ta!
Nhưng mà ta thích!
Ha ha ha, triển thôi!"
Serbes cười lớn, giọng cười sảng khoái của hắn càng lớn càng khiến cho Tam Giác sợ hãi.
Tam Giác hắn bây giờ xem như là đã chết rồi vậy.
Hắn đã nghe hết cuộc nói chuyện nãy giờ, và hắn nhận ra là hắn ngu xuẩn đến mức nào.
Cái tên đang đứng cạnh Mị Yêu vương kia, thật không ngờ lại là một trong Thập đại đế, vậy mà khi nãy hắn còn dám khinh dễ, dám thốt ra những lời lẽ coi thường, hắn chết là đáng lắm.
Nhưng bản năng lại thúc ép Tam Giác lên tiếng, van xin cho cái tính mạng nhỏ bé của hắn.
"Hãy...xin...hãy tha...tha cho ta...ta không... không muốn chết..."
Tam Giác cố đánh vần từng từ, khoé mắt hắn lệ trực chảy ra.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên hắn cầu xin một ai đó.
"Tha cho ngươi?!"
Mộc Phiến La hai chân mày nhăn lại, nhìn hắn, chất vấn.
"Vậy còn những yêu nhân đã chết của Vẫn Thanh thành thì sao?
Lúc bọn hắn cầu xin ngươi tha mạng, ngươi có tha cho bọn hắn hay không?
Đến cả trẻ con ngươi cũng không bỏ qua, mà bây giờ lại cầu xin chúng ta tha cho ngươi hay sao?
Ngươi không muốn chết, vậy yêu nhân của Vẫn Thanh thành, bọn họ chẳng lẽ lại không muốn sống hay sao?"
"Ta...ta chỉ...chỉ làm theo...lệnh của...Man Nhược...mà thôi...
Ta...ta thật... thật sự...cảm thấy... rất hối hận..."
Tam Giác khổ sở trả lời Mộc Phiến La.
"Hối hận?
Đã muộn rồi!
Ngươi bây giờ là phải trả giá cho những gì mình đã gây ra!"
Mộc Phiến La nói lớn.
"Giết hắn!"
"Giết hắn!"
"Không để cho hắn sống!"
"Hắn phải chết!"
"Giết tên khốn đó!"
Hàng loạt tiếng hét phẫn nộ của yêu nhân Vẫn Thanh thành vang lên.
"Nàng không nên nói nhiều với tên đó làm gì!
Nợ máu thì phải trả bằng máu!"
Triệu Thường Côn nhẹ nhàng nói với Mộc Phiến La, sau đó hắn hô lớn.
"Bắt đầu!"
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Triệu Thường Côn vừa dứt lời thì mặt đất dưới chân dường như có rung động.
Tất cả yêu nhân có mặt ở đây cũng đều cảm nhận được rung động này.
"Thường Côn, chàng có cảm nhận được rung động dưới chân chúng ta không?"
Mộc Phiến La hỏi.
"Rất rõ!"
"Không lẽ là..."
Mộc Phiến La khoé miệng hơi giật.
"Ừm...rung động này chỉ có thể là do bọn chúng gây ra mà thôi"
"Không phải là vài canh giờ nữa sao? Sao lại...?"
"Như vậy thì ta sẽ không phải tốn công chờ đợi bọn chúng, chẳng phải tốt hơn sao?
Nàng hãy ở lại đây cùng dân chúng của nàng!
Mọi chuyện cứ để ta lo!"
Dứt lời, Triệu Thường Côn liền vận thân pháp bay về phía cổng thành phía Đông.